*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tuần mới bắt đầu, Bạch Tư Quân lại dồn toàn bộ sự tập trung của mình vào công việc, cuối cùng độ tồn tại của Mai Vũ Sâm trong đầu anh cũng coi như giảm đi đôi chút.
Tề Quân gửi một văn bản dài ba mươi ngàn chữ cho anh, anh đưa ra lời nhận xét kỹ càng, sau đó tìm kiếm một vài tiểu thuyết có giá trị xuất bản trên thị trường đưa vào bản kế hoạch tuyển chọn tác phẩm.
Bạch Tư Quân rất thích cảm giác được chú tâm vào công việc như những lúc thế này, vì như vậy trong lòng mới không suy nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng cứ mỗi lần đến giờ nghỉ trưa, tâm trí của anh vẫn cứ trôi ra ngoại thành, tự hỏi không biết người kia có ăn cơm thật ngon hay không.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Bạch Tư Quân đặt hộp cơm xuống, sau đó khóe môi bất giác cong lên.
[ Mưa tháng năm: Đang làm gì thế. ]
Bạch Tư Quân nhập dòng "Đang nhớ anh" như một phản xạ vô điều kiện, rồi đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng xóa đi.
[ Bạch: Ăn cơm ]
[ Bạch: Anh thì sao? ]
Trên màn hình hiện lên dòng "Đang nhập tin nhắn", Mai Vũ Sâm nhắn lại rất nhanh.
[ Mưa tháng năm: Đang nhớ cậu. ]
Bạch Tư Quân nhìn chòng chọc ba chữ này trên màn hình, cảm thấy tai mình nóng ran lên. Lòng anh vốn đã không đủ quyết liệt kiên định rồi, sao cái con người này cứ thích trêu ngươi anh như vậy chứ?
Anh mím chặt môi, không muốn để nụ cười trên mặt quá rõ ràng.
[ Bạch: Anh có gõ chữ đàng hoàng không đó? ]
[ Mưa tháng năm: Ừm. ]
[ Mưa tháng năm: Sắp xong rồi, chỉ còn phần cuối nữa thôi, cậu muốn tới đây xem không? ]
Bạch Tư Quân còn chưa kịp trả lời, Mai Vũ Sâm đã bổ sung: Hôm nay.
Hôm nay là thứ tư, Bạch Tư Quân cũng không phải không qua được, nhưng hôm nay mà qua thể nào cũng phải ở đêm. Anh nghĩ tới màn "hợp tác song phương" hôm nọ, bụng dưới bất giác nóng ran lên, kìm chế bớt mấy cảnh thiếu trong sáng này nọ đang hiện lên trong tâm trí.
[ Bạch: Thứ bảy tôi qua ]
Gửi tin nhắn đó đi xong, mãi sau Mai Vũ Sâm vẫn chưa trả lời, Bạch Tư Quân biết thừa hắn lại đang giận dỗi anh, anh có thể tưởng tượng được đôi mắt phượng mở to trừng màn hình điện thoại khó chịu bao nhiêu.
Anh nhẹ nhàng cong môi, cất điện thoại đi.
Lúc này, phía trên đột nhiên có tiếng Lương Như: "Anh Bạch, anh đang nhắn tin với ông chủ Mai nhà anh đúng không?"
Bạch Tư Quân ngẩng đầu, thấy ngay Lương Như đang bày vẻ mặt hóng hớt ra nhìn mình. Anh thiếu tự nhiên ho một tiếng, nói: "Sao em biết."
Lương Như cười "hê hê" mấy tiếng, nhẹ giọng đưa ra lập luận như đặc vụ bí mật: "Chỉ có ông chủ Mai mới khiến anh cười dâm được như vậy thôi ha?"
Bạch Tư Quân ngẩn người ra, đưa tay chạm vào gò má mình, phản bác theo phản xạ: "Anh có hồi nào."
"Miệng của anh kéo đến tận mang tai luôn rồi kìa, còn không có với chả có hồi nào nữa chứ." Lương Như quơ quơ tay, ra vẻ "Em hiểu rồi nha".
Bạch Tư Quân nghiêm túc thể hiện điệu bộ của một tiền bối, nghiêm mặt nói: "Em nhìn lầm rồi."
Bạch Tư Quân vốn dùng thái độ nghiêm trọng dọa Lương Như, để cô đừng nói lung tung nữa. Vậy mà Lương Như hình như vẫn chẳng ăn thua gì, không sợ mà còn nhìn anh cười híp cả mắt lại: "Lần đầu tiên nhìn các anh em đã phát hiện ra rồi, còn nhìn lầm được chắc?"
Bạch Tư Quân nghẹn lời, anh hơi ngạc nhiên, vì vậy ấp úng hỏi: "Thì, lúc đó em làm sao, thấy được anh và Mai Vũ Sâm...?"
"Hở?" Lương Như có vẻ như không ngờ được Bạch Tư Quân sẽ hỏi cái này, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Anh Bạch, anh còn nhớ ấn tượng đầu của thầy Mai với em là siêu hung dữ không?"
Bạch Tư Quân gật đầu, anh nhớ lúc đó Lương Như đứng ở huyền quan thổi phồng khen Mai Vũ Sâm tung trời một thôi một hồi, mà hắn đáp một câu cũng lười, chưa gì đã quay người về phòng khách. Cơ mà lần đầu anh gặp Mai Vũ Sâm cũng thảm như vậy, cho nên chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Lương Như lại nói: "Lúc đó em còn tưởng mình bị ảo giác, nhưng sau này em phát hiện ra thầy ấy đích xác là nhìn em rất hung dữ, ý đe dọa rõ ràng luôn."
Lương Như giơ hai ngón tay chỉ vào mắt làm động tác hăm dọa.
Bạch Tư Quân thấy buồn cười, anh nói: "Anh ấy còn chẳng biết em, đe dọa em làm gì? Hơn nữa em nhìn anh ấy trông lạnh lùng như thế, thực ra..."
Vừa dính người, thích chọc ghẹo người ta, lại vừa thích nghịch ngợm làm nũng nữa.
Nhưng nửa câu sau này Bạch Tư Quân không dám nói ra.
Lương Như vẫn cứ đứng lắc đầu, chờ Bạch Tư Quân nói xong, cô nghiêm trang nói: "Thầy ấy không biết em nhưng lại xem em là một mối uy hiếp, đồng thời cảnh cáo em không được có ý gì với anh."
Khóe miệng Bạch Tư Quân giật một cái: "... Sao anh không nhìn ra."
Trong ấn tượng của Bạch Tư Quân, hôm đó Mai Vũ Sâm cứ ngồi cạnh anh không nói lời nào, lúc ăn trưa chỉ làm trò một hồi, anh thực sự nhìn không ra bầu không khí có đao kiếm gì.
"Ánh mắt thầy ấy nhìn anh với nhìn em khác nhau một trời một vực, sao anh phát hiện được?" Lương Như nói.
Bạch Tư Quân không rõ: "Anh ấy nhìn anh kiểu gì?"
"Thì..." Lương Như khoanh hai tay trước ngực, vừa hồi tưởng lại vừa nói: "Ánh mắt chứa đầy tình ý hận không thể khiến anh mỗi phút mỗi giây đều chỉ nhìn thầy ấy."
Lương Như nói tới đây rùng mình một cái, cả người như nổi hết da gà da vịt lên: "Má ơi, ngọt ngấy chết em rồi."
Bạch Tư Quân: "..."
Đến giờ phút này, Bạch Tư Quân ít nhiều gì vẫn có thể nhìn ra Mai Vũ Sâm có hảo cảm với mình.
Tuy thình thoảng Mai Vũ Sâm sẽ trêu anh mấy trò lung tung, kiểu như áp anh lên sàn nhà so kiếm các thứ, nhưng anh biết Mai Vũ Sâm không phải người rỗi hơi thích nói ba bốn chuyện vớ vẩn xàm xí.
Nên Mai Vũ Sâm nói đang nhớ anh, có nghĩa là hắn đang nhớ anh.
Bạch Tư Quân mím môi, đè lại đám bong bóng cầu vồng đang nhảy lung tung trong lòng, thuận lời Lương Như đáp: "Anh ấy quả thực không biết che giấu..."
"???" Vẻ mặt Lương Như y hệt meme ông nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm(*),mặt cứng ngắc nhìn Bạch Tư Quân: "Anh Bạch, có phải anh hơi hiểu lầm bản thân mình không?"
Bạch Tư Quân khó hiểu nhìn Lương Như.
"Cái gì gọi là anh ấy không biết che giấu?" Lương Như nén giận gầm gừ, "Anh còn không biết che giấu hơn cả thầy ấy đấy anh biết không vậy?"
Bạch Tư Quân: "... Anh nào có."
Lương Như khịt mũi, sắc bén lập luận: "Em thấy anh là nâng niu thầy Mai trong tay cứ lo người ta rơi rớt tổn hại, miệng thì nói thế chứ trong lòng anh thiếu điều coi người nhà anh như bảo bối cưng chiều lên tận mây xanh."
Bạch Tư Quân run rẩy, vội vã phủ định: "Anh không phải, anh không có, em tưởng tượng hơi xa rồi."
Lương Như vén tóc, giọng điệu xem chừng khá đắc ý: "Anh không phải chối, riêng chuyện nhìn người là em hơi bị chuẩn đấy."
Khóe miệng Bạch Tư Quân hơi run lên, cố ý nói: "Vậy sao em chưa có bạn trai?"
"Anh!" Lương Như giơ hoa lan chỉ lên, run rẩy chỉ vào Bạch Tư Quân: "Anh đối xử với chị em tốt của mình như thế à!"
Bạch Tư Quân không nhịn cười nổi, an ủi cô: "Được rồi được rồi được rồi, đừng nóng, có dịp giới thiệu bạn trai cho chị em tốt."
"Hừ, thế còn tạm được."
Lúc Lương Như rời đi, Bạch Tư Quân đột nhiên ngộ ra. Thế quái nào anh lại thành "chị em" tốt với Lương Như rồi?
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lấy điện thoại ra mở khung chat với Mai Vũ Sâm lên.
[ Bạch: Tối thứ sáu tan làm tôi qua liền ]
Lần này, vài giây sau Mai Vũ Sâm đã nhắn trả lời.
[ Mưa tháng năm: Được ]
Bình thường lúc nhắn tin Mai Vũ Sâm hay thêm dấu chấm vào cuối câu, Bạch Tư Quân luôn nghĩ đó là một hành vi cố chấp của tác giả, cứ phải chấm câu mới xem như viết hoàn chỉnh.
Nhưng lần này Mai Vũ Sâm không chấm câu, chỉ có một chữ "Được" lẻ loi trên khung chat, có mấy phần thong dong, lại mang ý không thể chờ được nữa.
Giây lát sau, Mai Vũ Sâm nhắn đến một cái tin.
[ Mưa tháng năm: ^_^ ]
Bạch Tư Quân nheo mắt lại, lần đầu tiên trong đời không muốn đi làm nữa.
Làm sao bây giờ đây, muốn đi gặp hắn ngay lúc này lắm rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]