194 Lại úp mặt vào tường đi! 195 Thật ra là Lăng Dạ hôn vào bên mặt Họa Đoan không che, sau đó Họa Đoan vội che nốt lại. Vì chuyện này mà quả táo trong tay cậu rơi xuống đất ╮(╯w╰)╭ 196 “Sao anh lại hôn em?” “Vì anh không muốn ăn táo.” “Đây là logic gì vậy?” = = “Ừ thì, vì em nhìn ngon hơn quả táo kia.” =_,= “Ăn cái đầu anh ấy.” Họa Đoan đá Lăng Dạ bay ra, chạy ra khỏi bếp, không ngờ lại bị người ta ôm lại từ phía sau. 197 “Vì anh thích em.” Vành tay cảm thấy vừa nóng vừa ẩm. “Đã bảo anh em không phải gay.” “Thế em ghét anh không?” “Không thể…” “Thế em thích anh không?” “Đã bảo với anh em không phải gay mà…” “Chuyện em có phải gay hay không thì liên quan gì đến chuyện em thích anh hay không?” “A… Hình như không liên quan…” “Thế là được rồi!” Ba thu ~ 198 Thế là cuộc sống chung hạnh phúc đã chính thức bắt đầu ~(≧▽≦)/~ vỗ tay nào A, hình như đã ở chung lâu rồi thì phải… Mặc kệ, dù sao miễn vui là được rồi =. = 199 Có phải mọi người cảm thấy hồi kết đã đến rồi hay không? Thật ra cuộc sống của Lăng Dạ với Họa Đoan vẫn tiếp tục, làm sao mà có kết thúc được chứ, còn tôi đây, dù không có ai xem nhưng vẫn muốn viết tiếp [mình đúng là không biết xấu hổ mà = =] 200 Chúc mừng chương 200 nào ~(≧▽≦)/~ vỗ tay đi Thật khó khăn quá =. = Tiếp theo mời mọi người cùng đọc nhật ký cuộc sống ngày thường hạnh phúc của Họa Đoan với Lăng Dạ nhé =. = Lại nói, bé đây thấy hình như bé rất hợp với những truyện ngọt ngào = = 201 Cuộc sống sau khi xác định quan hệ đã bắt đầu, nhưng chuyện Họa Đoan lười biếng thì vẫn đang tiếp tục = = Vì vậy, ngày nào cũng như ngày nào, trước khi đi kiếm tiền nuôi gia đình, tối nào Lăng Dạ phải làm sẵn bữa sáng, hôm sau lại tự mang bữa sáng đi làm. Đương nhiên chuyện quan trọng nhất là trước khi ra ngoài phải ba thu trên mặt bé Tao Bao vẫn còn nửa tỉnh nửa mê một cái =W= Đáng tiếc chính là từ lúc đó đến khi tan tầm sẽ không thể nhìn thấy Họa Đoan, hơn nữa lòng lại lo lắng cậu sẽ bỏ cơm ăn mỳ, thế nên việc Lăng Dạ làm là ném hết đống mỳ tôm đi, chỉ để lại những nguyên liệu nấu ăn tươi mới, bắt Họa Đoan hứa sẽ tự nấu cơm ăn, sau đó trên đường về nhà anh lại tiện thể ghé qua chợ mua thức ăn cho ngày mai. Đến tối, dưới ánh mắt chớp chớp của bé Tao Bao, Lăng Dạ vẫn phải đi nấu cơm. Dưới sự bắt bẻ của bé Tao Bao, tay nghề nấu ăn của Lăng Dạ tiến bộ không ít. 202 Một tuần trôi qua. Tối thứ bảy, Họa Đoan ngồi ôm gối xem TV và ăn đào vàng Lăng Dạ mua, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó bèn vứt gối qua một bên, tự chọc vào bụng mình. Lăng Dạ ngồi bên cạnh nghiêng người sang một bên để né ám khí gối của Họa Đoan, nhìn cậu nghi hoặc ~ “Em làm gì thế? Vừa ăn no xong, làm thế không tốt cho dạ dày đâu.” Thế là Họa Đoan không chọc nữa, ngược lại cầm tay Lăng Dạ để lên bụng mình, bảo: “Anh sờ xem, có phải em béo rồi không?” Lăng Dạ đành = = sờ soạng, vừa sờ vừa nói: “Ngày nào em cũng chỉ với ăn với ngủ, không chịu làm gì, béo là phải.” “Đó là vì ngày nào anh cũng bắt em ăn hai bát, làm em no căng.” Nói xong lại tức giận cắn một miếng đào. Lúc nuốt xuống bụng co lại một chút, ánh mắt Lăng Dạ biến từ = = thành O O Cảm giác mềm mại này thật tốt, không tệ không tệ =_,= Lăng Dạ quyết định, từ này về sau sẽ ép Họa Đoan ăn nhiều một chút, bảo vệ cảm giác mềm mại kia, để sau này ngày nào cũng có thể vừa xoa eo cậu vừa xem TV =_,= 203 Đồng hồ báo thức trong phòng Họa Đoan đột nhiên kêu lên. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, tám rưỡi rồi, Họa Đoan nhanh chóng tiêu diệt đống đào vàng trong tay, sau đó nói với Lăng Dạ: “Em hẹn với Lão Bất Tử tám rưỡi sẽ thu âm rồi, về phòng trước đây.” Lăng Dạ buồn rầu cầm hạt đào cậu vừa nhổ ra, gật gật đầu. Họa Đoan vỗ vai anh, nói: “Anh ngủ trước đi, em cũng không biết sẽ thu âm đến lúc nào đâu.” Thế là đêm nay Họa Đoan thu âm, Lăng Dạ ngủ trước. 204 “A… A! Đừng mà!” “Á… A… A… A a…” Tiếng rên đứt quãng chui từ qua khe cửa phòng Họa Đoan ra ngoài, ngăn bước chân trở về phòng từ phòng uống nước của Lăng Dạ lại. Tên này ~ “A! Chỗ đó… đừng… a…” Ngón tay thon dài của Lăng Dạ siết chặt chiếc cốc thủy tinh, nước trong cốc sóng sánh kịch liệt. Không có tiếng người thứ hai, tên này chắc không phải đang chat video với người khác đó chứ ~ Đột nhiên âm thanh kia lên cao hơn ~ “Á! Đau… A… Đừng… A… Sẽ… A… Hỏng mất…” Chữ “của” vẫn chưa kịp phát ra, Họa Đoan đã kịch ngạc đến làm rơi chuột, vì cánh cửa phòng cậu đã bị bật ra ~ “Lăng Dạ, anh…” 205 Mắt Lăng Dạ hơi nheo lại, trong mắt là hình ảnh sinh vật tên Phó Tư Nguyên kia uốn éo bàn chân của mình trên ghế một cách rất mất hình tượng, đầu tóc lộn xộn, đeo tai nghe. Anh nhìn vào màn hình máy tính ~ ừm, là giao diện word màu xanh da trời. “Em đang làm gì thế?” Họa Đoan vò đầu, khuôn mặt đỏ ửng lên một cách rất khả nghi, vừa cúi xuống nhặt chuột vừa giải thích, “Em đang thu âm, anh biết rồi mà, em có lịch thu âm với Lão Bất Tử…” Nhặt chuột lên rồi, trước mặt vốn là màn hình máy tính giờ lại biến thành một khuôn mặt đẹp trai đến bất công, Họa Đoan lập tức bị lóa mắt, chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng gợi cảm đang hé ra khép vào ~ “Anh không ngờ, hóa ra em lại thu âm truyện audio người lớn cơ à?” Đoàng ~ Một tiếng nổ còn to hơn cả Hồng Lâu mộng vang lên trong đầu cậu ~ Truyện audio người lớn truyện audio người lớn truyện audio người lớn truyện audio người lớn truyện audio người lớn truyện audio người lớn… 206 “Làm gì có!” “Thế á? Thế cái câu ‘động X này của cậu hẹp quá’, còn có cậu ‘anh chọc vào sâu quá, không được đâu’, lẽ nào em định bảo anh đây là ngoáy mũi à?” “A… Giải thích như anh cũng được…” “Còn câu ‘tôi sắp ra rồi, ra rồi’? Em nói anh nghe làm sao một người có thể vừa ngoáy mũi vừa ra thế?” Họa Đoan hu hu một tiếng, sau đó che mặt ~ “Anh đừng có đọc mấy lời thoại dâm đãng đó bằng vẻ mặt bình tĩnh như thế chứ!” 207 Lăng Dạ vẫn mặt lạnh cuối cùng cũng phải mỉm cười, anh cũng không hề nhận ra mình đang dịu dàng xoa đầu Họa Đoan. Cầm tai nghe lên, nói qua micro: “Lão Bất Tử đúng không, tôi biết bạn vẫn đang nghe, phần H này bạn xem thế nào rồi tự giải quyết đi! Dù sao tên này cũng không thu âm được nữa đâu.” Dừng một chút lại nói thêm vào, “Còn nữa, tôi không hy vọng đoạn ghi âm này có người thứ tư nghe được, mà nhớ gửi một bản vào hòm thư của tôi.” Dứt lời, anh giật thẳng dây cắm tai nghe ra. Quay đầu lại, “hung dữ” nhìn Họa Đoan vẫn chưa hiểu gì, cười he he, “Ban nãy em diễn chẳng có cảm xúc gì hết, giờ để anh giúp em diễn đến mất hồn luôn nhé?” 208 Ở một nơi khác, gương mặt con gái của người tên Lão Bất Tử kia tái nhợt -_-|||. Ấn nút tạm dừng ghi âm trong CE, rồi mở file audio vừa thu ra cắt bỏ đoạn H kia đi, sau đó mới up lên. Hơn nữa còn phải giải thích vì sao lại kéo đèn (*không biết là gì) và kể lại tình huống đêm nay khi quần chúng nhao nhao lên đòi thịt. Còn đoạn đối thoại sau khi thu âm đoạn H kia thì tạm thời không nhắc đến. 209 Họa Đoan nhìn người đang tiến lại gần, đột nhiên hét lên: “Bin Laden đến rồi!” Sau đó nhanh chóng chùm chăn lên đầu, thế là, trời ~ tối. 210 Vì vậy tôi đã biến thành phái kéo đèn vô sỉ =. = Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gần đây khá rảnh rỗi, phải chăm chỉ hơn mới được XDD Còn chuyện H đó hả, tôi quyết định để lại, chờ tôi nghĩ tốt hơn rồi mới up lên XDD PS: Lúc mới up chương này nhiều người còn bảo tôi viết nhiều từ bậy quá! Người ta có viết H đâu cơ chứ! Người ta chỉ đang gây cười! Làm trò đùa thôi đó!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]