- Rầm! – Tiếng bàn làm việc đổ sập xuống, giấy tờ trên bàn rơi lả tả. Dương Chấn Nam tức giận, lại dùng sức cầm lấy bình hoa lớn ngay cạnh, thẳng tay đập xuống đất “choang!” một tiếng, chiếc bình sứ vỡ tan tành.
- Giám đốc! Anh đừng quá tức giận. – Huỳnh Đông nhìn Dương Chấn Nam tức giận như vậy, không khỏi kinh hãi, đành liều mình khuyên nhủ.
- Cậu nói tôi đừng quá tức giận? – Dương Chấn Nam dừng hành động đập phá, lạnh lùng liếc nhìn Huỳnh Đông, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ tột đỉnh. – Tôi có bảo cậu để lộ mặt sao? Tôi có nói cậu tự mình đi ra rồi giết nó không?
Huỳnh Đông rùng mình, cả người co rúm lại, lí nhí nói:
- Giám...đốc…Tôi…Thật ra lúc đấy, tôi…tôi nghĩ Dương Chấn Phong nhất định không còn đường thoát, hắn bị người của ta bao vây như vậy, phía sau lại là vực, tôi nhất thời phấn khích muốn tự mình lộ diện giết chết hắn. Chỉ tiếc…tiếc là không ngờ tới bên dưới có hồ nước…không ngờ tới Dương Chấn Phong dám nhảy xuống…Hự!
Huỳnh Đông chưa nói xong, liền bị Dương Chấn Nam một cước đạp ngã xuống. Hắn siết chặt tay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Huỳnh Đông:
- Cậu nghĩ Dương Chấn Phong dễ “ăn” như vậy à? Cậu quên nó là ai à? Cậu dám để lộ tôi, nói cho cậu biết, một khi bố tôi biết, chúng ta sẽ mất hết, mất hết!!
- Giám…đốc, anh thử nghĩ xem…đến giờ này phía lão gia vẫn không động tĩnh gì…có vẻ…Dương Chấn Phong…vẫn chưa hề nói cho lão gia biết. –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghet-the-xac-yeu-linh-hon/1876274/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.