Chương trước
Chương sau
Trên khuôn mặt thật thà phúc hậu của Tiểu Hổ hiện lên sắc tối sầm, đầy vẻ bực bội.

Lục Duyên không nhịn được cảm thấy buồn cười:

“Đến đi.”

“Hừ! Nhóc con, ta cho ngươi xem thành quả mấy ngày nay của ta!”

Tiểu Hổ tức giận gầm một tiếng, lao về phía Lục Duyên, khí thế như mãnh hổ xuống núi.

Đúng là có tiến bộ so với mấy ngày trước.

Nhưng khuôn mặt của Lục Duyên không có chút cảm xúc, trong lòng cũng không dậy sóng.

Chút tiến bộ này cũng còn kém xa với hắn.

Hắn giơ một ngón tay lên chặn trước nắm đấm của Tiểu Hổ.

Nắm đấm mang theo quyền phong của Tiểu Hồ dường như đập phải một bức tường không thể vượt qua, đột ngột dừng lại.

Tiểu Hổ trừng mở to mắt, nhìn một ngón tay cản nắm đấm của hắn, cả người cứng đờ tại chỗ.

Hắn hơi thộn mặt ra.

Mọi người phía dưới cũng nhìn cảnh này, trừng mở to hai mắt.

Không gian chìm vào tĩnh lặng, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Một lát sau, có người kinh hãi kêu lên.

“Vãi!”

“Vãi, Duyên ca của ta mãi mãi là thần!”

“Lại chỉ dùng một ngón tay cản nắm đấm mạnh mẽ như vậy? Duyên ca còn là con người không?”

“Hôm qua Duyên ca còn chưa mạnh tới như vậy chứ? Lẽ nào có được tiến bộ trong Khởi Nguyên Chi Địa? Cũng thật khoa trương quá rồi đấy?”

“Đáng ghét... Lại cho Duyên ca có tư cách ra vẻ rồi.”

Mọi người kêu la, thậm chí ánh mắt nhìn Lục Duyên còn mang theo vẻ sùng bái.

Xuất thân từ khu dân cư nghèo, thực ra thành viên luyện võ ở võ quán rất đơn thuần.

Có thực lực mới được tôn trọng.



Thực lực của ngươi đủ lớn mạnh sẽ được sùng bái.

Dù sao, trong khu vực bóng tối này, pháp luật cũng khó mà tiếp xúc đén, dường như sức mạnh đại diện cho tất cả.

Lục Duyên chỉ dùng mấy tiếng đồng hồ đã có được sức mạnh mà rất nhiều thành viên trong võ quán khó mà chạm tới.

Đương nhiên cũng có được sự sùng bái của mọi người.

Mặc dù thậm chí độ tuổi của Lục Duyên còn ít hơn nhiều so với bọn họ.

Trên võ đài, Lục Duyên nhìn Tiểu Hổ đang thộn mặt, mỉm cười.

Ngón tay của hắn vừa đẩy lại, Tiểu Hổ lập tức lùi lại liên tiếp, cả người lùi đến bên rìa võ đài, suýt nữa ngã xuống.

Nhìn Tiểu Hổ đang kinh hãi, Lục Duyên cười nói:

“Còn tiếp tục không?”

Tiểu Hổ im lặng một lúc, sau đó cười khổ lắc đầu:

“Không đánh nữa, không đánh nữa, ta không phải là đối thủ của ngươi.”

Hắn hơi bực bội nhìn Lục Duyên, lắc đầu:

“Thật kỳ lạ, sao sức mạnh của ngươi tăng nhanh như vậy? Khởi Nguyên Chi Địa thực sự thần kỳ như vậy sao?”

Lục Duyên nghiêm túc nói:

“Đây là thành quả do bản thân ta cố gắng có được.”

Thực ra hắn không dùng toàn bộ sức mạnh, đừng nói toàn bộ sức mạnh, ngay cả một phần ba sức mạnh cũng không dùng đến.

Hôm qua sức mạnh thực sự tăng lên quá lớn.

Sở dĩ hắn dùng một ngón tay là vì sợ đến lúc đó không thể thu tay lại ngay lập tức, thực sự đánh Tiểu Hổ tàn phế.

Sau khi Tiểu Hổ nhận thua, hai người đi xuống võ đài.

Bất chợt Lục Duyên bị một đám người vây kín.

“Duyên ca quá mạnh rồi!”

“Đúng vậy Duyên ca! Sức mạnh này của ngươi, e là tại võ quan của chúng ta cũng chỉ có Minh ca có thể thắng được ngươi.”

“Hahaha, chờ Minh ca trở về, nhìn thấy sức mạnh bây giờ của Duyên ca chắc chắn sẽ kinh sợ!”

“Duyên ca, khi nào ngươi khiêu chiến với Minh ca!”



“Đúng thế Duyên ca, bao giờ ngươi khiêu chiến với Minh ca vậy?”

Lục Duyên cười:

“Bây giờ sức lực ta so với Minh ca vẫn còn kém xa, chăm chỉ luyện tập rồi nói sau đi.”

Thực ra Lục Duyên cảm thấy, mình hẳn là không cần quá lâu là có thể vượt qua Phất Lãng Minh.

Dù sao Phất Lãng Minh chỉ là một chiến sĩ gen vừa đột phá đến cấp bậc chiến sĩ mà thôi.

Với tài năng thiên bẩm của Phất Lãng Minh, bây giờ mới đột phá, gen thức tỉnh trong giai đoạn thực tập hẳn là tố chất bình thường.

Thực ra sức lực như thế cũng không được xem là quá mạnh?

Lấy gen tinh nhuệ mà hắn hiện đang ghi chép, chờ đến mức độ tôi luyện đủ lâu, muốn đánh bại Phất Lãng Minh chắc hẳn là cũng không quá khó.

Tuy nhiên Lục Duyên lại không muốn thể hiện thái quá, mạnh bình thường là đủ rồi.

Bây giờ hắn không có chỗ dựa vững chắc, ở khu ổ chuột tối thui này cây có mọc thành rừng cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Phải nắm vững hành động với trung tâm tư tưởng phát triển ổn định.

Dù sao Lục Duyên ta cũng là một nam nhân khiêm nhường thận trọng.

Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu tường vi! *

* dù có là mãnh hổ, hùng mạnh thì cũng có lúc bị dịu dàng, êm đềm thuyết phục, con người có cả nhu và cương.

Ừm, không hổ là ta!

Thoát khỏi sự dây dưa của mọi người, Lục Duyên tiếp tục luyện tập quân thể quyền và quân thể sát kiếm.

Thời gian dần trôi, đến tối Phất Lãng Minh vẫn chưa trở về.

Lục Duyên rời khỏi vũ quan Đại Minh.

Khu ổ chuột vào ban đêm hỗn loạn hơn nhiều so với buổi ngày, người qua lại rất ít.

Đa số đều là người đi làm ban đêm.

Dạo qua một khu phố, Lục Duyên liền nghe thấy trong ngõ nhỏ vang lên tiếng xả súng ầm ĩ.

Người đi đường xung quanh nhao nhác bỏ chạy, cúi đầu rời đi.

Đứng bên đường, một cô gái trang điểm đậm dường như đã quá quen rồi, cúi đầu mắng một tiếng xui xẻo, liền vội vàng đổi chỗ mời chào khách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.