Chương trước
Chương sau
Nghe thấy như thế, cơ thể hai người đầu chó ở phía trước Lục Duyên lập tức căng thẳng.

Lục Duyên đạp bàn chân xuống mặt đất, sau đó kéo lê trường kiếm nhắm về phía hai người đầu chó.

Tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới phía trước người hai người đầu chó, hai tay hắn nắm chắc chuôi kiếm, toàn thân phát lực, quân thể sát kiếm kiếm thuật chém về phía người đầu chó cầm trường kiếm.

Dù sao tên người đầu chó cường tráng cầm chiến phu kia cũng đã thức tỉnh gen, tuy rằng chỉ mới thức tỉnh gen phẩm chất bình thường, thế nhưng lực lượng cũng mạnh hơn nhiều so với chiến sĩ không thức tỉnh gen.

Đã là quả hồng thì đương nhiên phải tìm chỗ mềm mà nắn.

Hắc kiếm hóa thành tàn ảnh chém về phía người đầu chó cầm kiếm, kiếm gió thổi đến mức lông tóc trên người hắn cũng rối loạn lên.

Con ngươi của người đầu chó co rút dữ dội, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

“Đội trưởng! Cứu ta!”

“Thằng khốn nạn! Ngươi dám!”

Người đầu chó cường tráng nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp tục nhấc chiến phu lên lần nữa rồi chém về phía Lục Duyên.

Đối mặt với chiến kỹ, Lục Duyên tự nhiên không dám dùng thân thể cứng rắn chống đỡ.

Cho dù là thân thể hắc thiết có lực phòng ngự rất mạnh, thì khi cứng rắn chống đỡ cũng nhất định sẽ bị thương.

Hắn cũng không hy vọng mình bị thương ở loại địa phương này.

Suy cho cùng, trong tay hắn cũng không có loại thuốc phục hồi.

Bước chân hắn đan xen vào nhau, sau đó thu kiếm nghiêng người tránh thoát công kích của chiến phu, đồng thời thân mình xoay đi tạo thành một độ cong, trong nháy mắt hắn xoay người thì trường kiếm cũng chém ngang lần thứ hai.

Mặc dù năng lực công kích của chiến phi rất cao, nhưng nếu như so về độ linh hoạt thì vẫn kém trường kiếm một ít.

Trong tích tắc khi chiến phu rơi xuống đất, trường kiếm của Lục Duyên đã chém về phía người đầu chó cầm kiếm.

Trong nháy mắt vừa nãy, người đầu chó cầm kiếm cũng có thời gian để phản ứng.

Sắc mặt hắn ta trở nên dữ tợn, nghiến răng cầm kiếm quẹt ngang.

Trường kiếm và trường kiếm va chạm với nhau.

Cheng!



m thanh đinh tai nhức óc vang lên, sắc mặt người đầu chó cầm kiếm thay đổi, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể trực tiếp bay ngược ra ngoài dưới lực cực lớn kia.

Sắc mặt người đầu chó cường tráng hung ác lên, lần thứ hai giơ chiến phu lên chém về phía Lục Duyên.

Thân hình Lục Duyên nghiêng nghiêng, ung dung tránh thoát công kích, sau đó giẫm chân, thân hình theo sát phía sau, truy đuổi về phía người đầu chó cầm kiếm đang bị thương.

Vèo!

Đúng lúc này có tiếng xé gió vang lên, Lục Duyên nhìn thấy một mũi tên đang lao tới.

Là công kích của một người đầu chó nữ từ xa xa.

Đáng tiếc, đối với Lục Duyên mà nói thì lực công kích của mũi tên của nàng ta cũng không được xem là mạnh.

Hắn vươn tay ra vồ một cái, lập tức chộp được mũi tên vào trong tay, sau đó dùng sức nắm, mũi tên đã gãy thành hai đoạn.

Cầu đầu nhân nữ ở nơi xa mở to hai mắt ra nhìn, tựa như có chút không dám tin.

Nhưng Lục Duyên cũng không dừng lại, trong lúc hắn tóm lấy mũi tên thì đồng thời thân thể cũng đã đi tới bên người người đầu chó cầm kiếm,

“A a a!”

Người đầu chó cầm kiếm gào thét rồi chém ra một kiếm, sắc mặt Lục Duyên vẫn không thay đổi, đá một cước vào cổ tay của người đầu chó cầm kiếm.

Ken két…

Cổ tay của người đầu chó cầm kiếm đứt gãy, trường kiếm bay ra ngoài.

Bên trong mắt hắn ta xuất hiện một tia sợ hãi.

Sau một khắc, ánh kiếm đen kịt xẹt qua.

Máu tươi phun trào từ cổ của người đầu chó cầm kiếm, ánh sáng trong con ngươi của hắn ta cũng tiêu tan, thân thể lung lay rồi nặng nề ngã xuống đất.

Vù!

Tiếng xé gió vang lên phía sau Lục Duyên, hai chân hắn đạp trên đất, lướt ngang nửa mét.

Chiến phu xẹt qua bên người Lục Duyên, chém vào mặt đất, lưỡi rìu đi sâu vào đất khiến cho đá vun bắn tung tóe.

“Đáng chết!”



Người đầu chó cường tráng gầm thét, muốn giơ chiến phu lên tiếp tục chém.

Đúng lúc này, Lục Duyên đạp một cước lên trên chiến phu.

Người đầu chó cường tráng trợn to hai mắt, trong lòng tràn đầy kinh sợ.

“Gay go rồi!”

Hắn ta nhanh chóng quyết định từ bỏ chiến phủ, đạp một cước nặng nề về phía Lục Duyên.

Nhưng mà Lục Duyên đã luyện Quân Thể quyền đến trạng thái tương đối thành thạo.

Theo bản năng, hắn nhấc tay lên đánh một chưởng khiến chân của người đầu chó cường tráng đập sang một bên, trường kiếm chém một cái lập tức chém lên trên đùi của người đầu chó cường tráng.

Một miệng vết thương cực sâu hiện ra, sắc mặt hắn ta thoáng cái đã trắng bệch.

Đau đớn dữ dội khiến cho thân thể người đầu chó cường tráng lảo đảo, Lục Duyên nắm tay trái thành nắm đấm, đánh một quyền mang theo quyền phong mãnh liệt lên trên mặt người đầu chó cường tráng.

Két…

Khuôn mặt của người đầu chó cường tráng lập tức biến dạng dưới một quyền nặng nề kia, máu tươi trào ra ngoài.

Sức lực to lớn làm cho người đầu chó cường tráng hoảng hốt chớp mắt một cái.

Chờ đến khi hắn ta lấy lại tinh thần, kiếm quang đã xẹt qua cổ hắn ta.

Người đầu chó cường tráng che cổ lại, máu tươi trào ra từ khe hở ngón tay của hắn ta.

“Ngươi... Ngươi cứ chờ đó! Sẽ có ngươi đến báo thù cho bọn ta!”

Lục Duyên nhíu mày, đá ra một cước trúng ngực của người đầu chó cường tráng.

Ầm!

Thân thể tên kia bay ngược ra bốn, năm mét rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.

Lục Duyên nhìn thoáng qua thi thể bên trên mặt đất, nói thầm một câu:

“Báo thù hay không ta không biết, dù sao hiện tại ngươi đã chết.”

Vẫn còn hai tên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.