Chương trước
Chương sau
Một mũi tên bay sượt qua đầu, nhưng mũi còn lại đâm trúng ngực nàng.

"A!"

Cung thủ Tinh Linh kêu lên đầy thảm thiết, ngã xuống, máu tuôn như suối. Chết.

"Bách Lệ Nhi!"

Mắt chiến sĩ Tinh Linh hệ phòng thủ và hai kiếm sĩ Tinh Linh còn lại đỏ ngầu, họ giận dữ rít gào.

Nhưng việc hai chiến sĩ Tinh Linh chết liên tiếp làm ba chiến sĩ còn sống không thể chống đỡ quá lâu trước sự tấn công đồng thời của nhóm thợ săn miêu nhân.

Trong chốc lát, một kiếm sĩ Tinh Linh bị Molly bắn tên trúng ngực, một kiếm sĩ khác bị Tây Diệp rạch cổ, cuối cùng là chiến sĩ Tinh Linh hệ phòng thủ bị Nam Tề cho nổ hỏa cầu, vỡ nội tạng mà chết.

Tây Diệp và hai người kia thở phào, nhìn lướt qua các chiến lợi phẩm rơi dưới đất.

Nam Tề cười:

"Có cả trang bị gen luôn à? Hai bộ áo giáp luôn, được đấy. Tiểu đội này nhiều thứ hay ho phết."

Tây Diệp yên lặng thu thập hết những gì rơi ra đất lên, nhếch mép trả lời:

"Rồi cũng vào tay chúng ta thôi."

Molly cất trường cung, lấy bình nước ra uống một ngụm rồi nhoẻn môi cười:

"Hôm nay khá thuận lợi nhỉ."

"Đội này ai cũng sàn sàn nhau nên chả mệt gì, tìm con mồi tiếp thôi."

Nam Tề vừa quơ quơ pháp trượng vừa vui vẻ đề nghị.

"Ừ, đi thôi."

...

Ba thợ săn miêu nhân thu thập chiến lợi phẩm rồi tiếp tục lên đường.

Không lâu sau, họ nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ một nơi khá xa.

Ba người nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu.

Họ đồng hành với nhau đã lâu, không cần nói vẫn hiểu được ý của đối phương.

Cả ba không hẹn cùng đi nhẹ bước khẽ, di chuyển về nơi trận xô xát diễn ra.

Chẳng mấy chốc họ đã đến nơi.

Molly đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng, sau đó nhìn ra chỗ ngoặt.



Khi nhìn thấy cảnh đánh nhau cách đó không xa, đồng tử nàng co rút, tia sát ý ẩn hiện.

Tại nơi đó, một chiến sĩ đang đối mặt với sự vây công của ba tiểu thạch nhân và hai bọ cạp đen.

Dù bị bao vây nhưng chiến sĩ loài người kia vẫn có vẻ ung dung đến lạ.

Toàn bộ làn da hắn hóa thành hắc thiết, mặc một bộ khôi giáp đơn giản nhưng khả năng phòng ngự vẫn rất vượt trội.

Đến kim độc của bọ cạp đen cũng khó lòng làm rách da hắn.

Thậm chí, cơ thể hắn còn chặn được cú đấm của tiểu thạch nhân.

Đương nhiên Molly nhớ chiến sĩ loài người này rất rõ.

Đó là kẻ đã đâm một nhát vào bụng nàng hôm qua!

Chỉ cần thấy hắn thôi là chỗ vết thương hơi nhói lên rồi.

Điều đó làm nàng siết chặt hai đấm, nghiến răng ken két.

Cảm nhận được sự khác thường của Molly, Tây Diệp và Nam Tề nhìn nhau, rồi Tây Diệp nhẹ nhàng trấn an nàng,

Molly hoàn hồn, rút người về.

"Có chuyện gì vậy?"

Tây Diệp hỏi.

Tia sát ý lạnh như băng thoáng qua trong mắt, Molly nhẹ giọng đáp:

"Là tên chiến sĩ loài người hệ phòng thủ hôm qua."

"Là hắn?"

Nam Tề nghe vậy nhếch mép.

"Không ngờ lại gặp hắn rồi!"

Tây Diệp cũng khoái trá ra mặt, cầm chặt trường kiếm hơn:

"Một mình hắn thôi à?"

"Đúng vậy, hắn đi một mình."

"Vậy thì giết hắn thôi!"

---



Lục Duyên đang bị bao vây.

Ba con Tiểu Thạch Nhân và hai con Hắc Hạt.

Từ lúc độ rèn luyện gien của Lục Duyên liên tục tăng lên, cường độ Hắc Thiết Chi Khu của hắn cũng tăng lên.

Trong khoảng thời gian đi vào Khởi Nguyên Chi Địa, hắn đã hấp thu không ít linh tinh, tăng độ rèn luyện lên đến 12%.

Tuy rằng độ rèn luyện này không tính là quá cao, nhưng phải biết rằng thứ Lục Duyên ghi lại là gen siêu phàm phẩm chất tinh nhuệ.

Chủ yếu là tăng khả năng phòng ngự, đủ để so sánh với chiến sĩ gen bình thường có độ rèn luyện 50% thậm chí là 60%.

Hơn nữa hắn còn mặc áo giáp vũ trang gen, năng lực phòng ngự đương nhiên cực kỳ mạnh mẽ.

Chỉ cần không đánh trúng chỗ hiểm, những mãnh thú này đều không thể tạo thành tổn thương thực tế cho hắn, chỉ có thể làm cho hắn cảm thấy hơi có chút đau mà thôi.

Lục Duyên không có lo lắng buồn phiền về mặt phòng ngực, hắn đặt trọng điểm lên việc luyện tập thân pháp và kiếm thuật của mình.

Dưới trường hợp sức mạnh giống nhau, chiến sĩ gen có thể thuật càng mạnh thì đương nhiên chiến lực sẽ càng mạnh.

Trên phương diện này Lục Duyên cũng không muốn cản trở.

Thông qua nhiều lần tránh né làm thân pháp của bản thân trở nên hiệu quả và sắc bén hơn.

Năm con mãnh thú bao vây tấn công, muốn tránh né thì khó khăn rất lớn.

Hắn liên tiếp bị đánh trúng.

Nhưng mà hắn cũng không sốt ruột một chút nào.

Loại năng lực né tránh này, chỉ có không ngừng luyện tập mới có thể tiến bộ.

Trường kiếm trong tay hắn vung vẩy, để lại từng đường vết thương trên người của năm con mãnh thú.

Không bao lâu, một con Tiểu Thạch Nhân đã hóa thành một đống đá vụn rơi xuống đất.

Còn lại bốn con mãnh thú tiếp tục bao vây tấn công Lục Duyên, Lục Duyên tránh né đã trở nên thoải mái hơn không ít.

Chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ bị đánh trúng.

Lục Duyên tiếp tục tấn công, ngay lúc hắn lại đánh chết một con Tiểu Thạch Nhân thì phía sau truyền đến một tiếng xé gió chói tai.

Sau lưng Lục Duyên chợt lạnh, bản năng cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Bước chân hắn di chuyển, thân hình lướt ngang một bước.

Một mũi tên có chứa kình phong xẹt qua má Lục Duyên, bắn ở trên đầu một con Tiểu Thạch Nhân.

Ầm! !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.