Chương trước
Chương sau
Đám kiến cát vẫn không ngừng tấn công hắn.

Lục Duyên nhìn đám kiến cát dày đặc kéo ra từ hai con đường, hắn liền từ bỏ suy nghĩ trực tiếp rút lui.

Nhiều kiến cát thế này, cho dù không thu thập được nguyên liệu của chúng thì chỉ cần lấy đống linh tinh chúng làm rơi cũng đã kiếm được một món hời.

Nếu là những người khác thì có lẽ sẽ cảm thấy tính mạng bị đe dọa khi phải đối mặt với nhiều kiến cát thế này.

Nhưng Lục Duyên thì khác, lúc nào hắn cũng duy trì cơ thể Hắc Thiết, đám kiến này không thể phá vỡ lớp phòng ngự của hắn.

Mà linh lực của hắn cũng có thể không ngừng bổ sung, không hề vơi cạn.

Điều này chính là thứ khiến Lục Duyên có thể tự tin tiếp tục chiến đấu ở đây.

Trừ khi hắn đụng phải kiến thợ đã được tôi luyện ở mức độ cao hoặc là kiến lính tinh nhuệ.

Nhưng đám kiến cát này đã chết mất hơn một trăm con mà vẫn chưa thấy kiến thợ hay kiến lính mạnh mẽ xuất hiện, điều này chứng tỏ ổ kiến cát này có lẽ không quá lớn.

Dù có kiến lính tinh nhuệ thì có lẽ cũng không nhiều.

Khi gặp phải kiến thợ hoặc kiến lính quá mạnh không thể đối phó được thì hắn có thể rời đi cũng không muộn.

Dù sao thì cái hố này cũng không cao, hắn đi lên rất dễ dàng.

Nếu muốn tìm một hung thú số lượng nhiều thế này mà lại khó có thể phá vỡ lớp phòng ngự của hắn ở một nơi khác thì e là rất khó.

Nghĩ như vậy, Lục Duyên hít sâu một hơi, nhìn về phía đám kiến thợ đang không ngừng tấn công hắn.

Bắt đầu!

Hai tay hắn nắm chặt thanh kiếm lớn, bắt đầu lấy đi sinh mạng của đám kiến thợ đang tấn công mình.

Năm con, mười con, hai mươi con, rồi một trăm con...

Lục Duyên cảm thấy mệt thì liền sử dụng linh tinh hấp thu linh lực, hắn luôn giữ vững cơ thể Hắc Thiết để toàn lực vận chuyển linh lực.

Hắn không thể nhớ nổi mình đã giết bao nhiêu con kiến cát.



Trên người hắn toàn những chất dịch nhầy trong suốt do những con kiến chết để lại.

Đồng thời hắn cũng luôn rèn luyện thân pháp và kiếm thuật của mình một cách có ý thức.

Thân pháp và kiếm thuật của hắn dần dần tăng lên.

Phụt!

Ánh kiếm đen lướt qua, Lục Duyên chém một cái giết chết con kiến cát.

Một đốm sáng trắng hiện ra từ trong xác con kiến cát.

Tinh thần vốn đã tê liệt của Lục Duyên giờ chợt chấn động.

Có gì đó rơi ra!

Hắn vội vàng nhặt đốm sáng lên nhìn, đó là một đôi dao găm tựa như bộ hàm to lớn của kiến cát.

Một đôi dao găm gen vũ trang màu trắng.

Lục Duyên mỉm cười.

Nếu muốn lấy được gen vũ trang từ hung thú bình thường thì tỉ lệ rất thấp, không ngờ hắn lại may mắn đến thế.

Tất nhiên điều này cũng có liên quan đến việc hắn giết một lượng lớn kiến cát.

Sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất.

"Chiếp!"

Lục Duyên cất gen vũ trang đi, đang định tiếp tục chém giết thì đột nhiên có tiếng chim chói tai vang lên, con đường phía trước hắn đột nhiên có tiếng bước chân rầm rầm.

Lục Duyên biến sắc, hắn còn chưa kịp nghĩ thì đã trực tiếp giẫm lên đầu một con kiến cát nhảy vọt lên.

Là chiến sĩ gen nên năng lực mọi mặt của Lục Duyên đều rất mạnh, năng lực bật nhảy tất nhiên là cũng như vậy.

Hắn nhảy một phát gần bốn mét, sau đó tay phải cầm trường kiếm, tay trái túm vào một mỏm nham thạch nhô lên bên rìa hố sâu.



Cánh tay hắn dùng lực khiến người hắn vọt lên một đoạn nữa, chỉ chưa đến một giây ngắn ngủi hắn đã nhảy ra khỏi hố sâu gần năm mét.

Sau khi nhảy ra khỏi hố sâu. Lục Duyên chạy thẳng vào sâu trong con đường.

Khi chạy được khoảng mấy chục mét thì hắn quay đầu. Hắn nhìn thấy có hai con kiến cát khổng lồ toàn thân màu vàng cao khoảng một mét bảy một mét tám nhảy ra khỏi hố sâu.

Sau lưng chúng là một đám kiến cát đông nghịt. Những đám kiến cát đó cũng phải cao đến gần một mét hai, nhìn có vẻ to tướng so với đám kiến trước đó.

Chúng là đám mạnh nhất trong ổ kiến.

Trái tim Lục Duyên run lên, vội vàng chạy tiếp.

Đằng sau hắn không ngừng vang lên tiếng chim và tiếng bước chân.

Hắn chạy được một đoạn thì thấy mấy lối rẽ.

Hắn chọn đại một lối rẽ rồi tiếp tục chạy, dọc đường hắn chạy đến chỗ một tượng đá nhỏ và gặp những hung thứ dạng như bọ cạp đen, hắn coi như không thấy mà để mặc bọn chúng tấn công.

Hắn cứ chạy mãi khoảng nửa tiếng, khi không nghe thấy có tiếng động gì đằng sau nữa thì hắn mới dừng lại ở đoạn đường không có hung thú.

Hắn dựa vào tường, liên tiếp thở dốc.

Một lát sau khi đã bình ổn lại hơi thở, hắn nhìn dịch nhầy trên người, chợt nhíu mày.

Hắn tìm một góc rồi thu hồi gen vũ trang, cởi quần áo ra sau đó dùng nước sạch và sữa tắm để rửa bớt đi thì mới cảm thấy dễ chịu.

Sau khi thay quần áo, Lục Duyên lại mặc áo giáp lên.

Vì trước đó chiến đấu với ba sát nhân và đám kiến nên lúc này áo giáp của Lục Duyên đã xuất hiện khá nhiều vết nứt.

Tu sửa gen vũ trang gần luyện khí sư chuyên nghiệp, Lục Duyên không hiểu về luyện khí nên tất nhiên không thể sửa được.

Thế nên hắn chỉ có thể mặc như vậy.

May mà trường kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo của hắn có chất lượng cao, nó cứng hơn áo giáp rất nhiều nên nhìn trông vẫn tạm được.

Lục Duyên tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu soát lại đồ thu hoạch lần này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.