Chương trước
Chương sau
Đương nhiên Lục Duyên cũng không ngoại lệ.

Chỉ là hắn cảm thấy có chút phiền toái, nếu có thể bán ở tiệm vật liệu, đương nhiên tốt nhất.

Ngay lúc Lục Duyên nhớ ra gì đó, vừa mới ngồi xuống.

Hắn liền nghe thấy tiếng thét chói tai truyền từ phòng bên cạnh.

“A Vĩ! A Vĩ người tỉnh lại đi! A Vĩ ngươi làm sao vậy?”

Lục Duyên sửng sốt.

“Tiếng hét này... Là đôi vợ chồng trẻ ở bên cạnh?”

Hắn khẽ cau mày, đứng lên, ra cửa.

Lục Duyên đi tới trước cửa phòng đôi vợ chồng trẻ, gõ cửa phòng.

“Không sao chứ?”

Nghe thấy tiếng đập cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân bối rối.

Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, một cô gái mặc áo ngủ màu đen rộng rãi, mái tóc đen ngắn xuất hiện trước mắt Lục Duyên.

Trên mặt cô gái tóc đen vẫn còn nước mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Lục Duyên khẽ nhíu mày:

“Mã tiểu thư, ta nghe thấy tiếng của ngươi nên tới xem sao, ngươi không sao chứ?”

Đôi vợ chồng trẻ, người chồng là Phùng Vĩ, vợ là Mã Linh Linh.

Tuy biết tên, nhưng Lục Duyên ít qua lại với bọn họ, lúc gặp nhau chỉ gật đầu cười mà thôi.

Mã Linh Linh còn chưa hoàn hồn, nghe thấy Lục Duyên nói, cô nói:

“Mau tới giúp ta! A Vĩ! A Vĩ hắn không còn thở nữa!”

Ánh mắt Lục Duyên khẽ loé lên, vội vàng đi vào trong phòng.

Phòng của đôi vợ chồng này không khác phòng của Lục Duyên mấy, chỉ là diện tích lớn hơn một chút.

Trên bàn học, còn có ảnh chụp chung của hai vợ chồng, hai người cười rất vui vẻ, trên bàn có một bó hoa hồng giả đã phai màu, đặt ở trong một cái bình nhỏ.

Lúc này, Phùng Vĩ đang nằm ở trên giường giữa phòng, hắn ta chỉ mặc quần lót, nửa người trên để trần.



Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cả người cứng ngắc, nhìn trông có chút dọa người.

Lục Duyên thấy cảnh như vậy, không nhịn được nhíu mày, bước lên phía trước.

Mã Linh Linh đi theo, không ngừng kéo tay Lục Duyên, nói:

“Lục Duyên tiểu đệ, ta biết ngươi học cấp ba, chắc ngươi có cách cứu A Vĩ phải không? Cầu xin ngươi hãy cứu hắn!”

Lục Nguyên kiểm tra tiếng tim đập với hô hấp của Phùng Vĩ, phát hiện đã ngừng thở rồi, đến cả người cũng đã lạnh ngắt.

Hắn nhíu mày nhìn về phía Mã Linh Linh bắt lấy tay hắn, trầm giọng nói:

“Mã tiểu thư, ngươi bình tĩnh một chút, A Vĩ đã mất rồi.”

“Cái gì? Ta không tin! A Vĩ nói muốn kết hôn với ta, sao hắn có thể mất được! Sao hắn có thể bỏ lại ta một mình chứ?”

Sắc mặt Mã Linh Linh tái nhợt, thét chói tai.

Một tay Lục Duyên nắm lấy bờ vai cô, lắc lắc cô, mở miệng nói:

“Mã tiểu thư, ngươi bình tĩnh một chút, trước đó ngươi có phát hiện ra khác thường gì không? Hắn có bệnh tim hay bệnh gì trước đó không?”

Sức của Lục Duyên thế nào?

Bị Lục Duyên lắc mạnh người, Mã Linh Linh cũng tỉnh táo lại một chút.

Ánh mắt của cô dần có ánh sáng, nhìn Phùng Vĩ ở trên giường, che miệng ngồi xổm ở cạnh giường khóc không ra tiếng.

Lục Duyên nhìn Mã Linh Linh khóc không thành tiếng, trong lòng cũng thấy hơi đồng tình.

Trông tình cảm đôi vợ chồng này cũng không tệ, không ngờ qua một đêm liền cách trở trời đất rồi.

Đổi lại là ai cũng không chấp nhận được thôi.

Đợi đến khi Mã Linh Linh khóc xong, Lục Duyên mới mở miệng nói:

“Mã tiểu thư, ngươi có thể nhớ lại xem trước đó xảy ra chuyện gì không? Có phải trước đó hắn đã có bệnh gì rồi không?”

Mã Linh Linh lắc đầu, lau nước mắt, nức nở nói:

“Sức khỏe A Vĩ luôn rất tốt, hắn không có bệnh gì cả.”

“Sức khỏe tốt?”



Lục Duyên nhướng mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

“Vậy ngươi có suy đoán gì không, là ai hãm hại hắn?”

Nghe thấy Lục Duyên nói vậy, Mã Linh Linh suy nghĩ, sau đó cô như nhớ tới gì đó, hai mắt mở to nhìn:

“Lúc trước khi ngủ, A Vĩ có phát ra tiếng khó chịu, ta mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua, thấy hình như trên người A Vĩ có một bóng đen mơ hồ, nhưng A Vĩ kêu một cái liền dừng lại, bóng đen kia cũng biến mất, ta, ta tưởng ta nhìn lầm, liền ngủ thiếp đi.”

Nói đến đây, sắc mặt Mã Linh Linh tái nhợt, nhìn Phùng Vĩ trên giường, thân thể yên lặng rụt rụt ra sau.

Trong lòng Lục Duyên nổ tung rồi.

Nhìn mặt Phùng Vĩ xanh mét kia, sợ là vì khó thở mà chết, lại thêm bóng đen Mã Linh Linh nói nữa.

Không lẽ là thứ quỷ?

Không phải chứ, lại tới nữa?

Vẻ mặt hắn nghiêm lại nhìn Mã Linh Linh:

“Ngươi chắc không?”

Trong mắt Mã Linh Linh có chút mơ hồ, cô gật đầu, rồi lại lắc đầu, khóc nức nở, nghẹn ngào nói:

“Ta, lúc ấy ta ngủ hơi mơ hồ, ta cũng không biết có phải thật sự nhìn thấy không.”

Lục Duyên im lặng.

Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng: “Mã tiểu thư, ngươi báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới xử lý.”

Mã Linh Linh gật đầu liên tục:

“Ừ ừ! !”

Cô cuống quít gọi điện thoại.

Lục Duyên nhìn thoáng qua Phùng Vĩ nằm ở trên giường đầy sâu xa.

Chỉ sợ bóng đen kia lại xuất hiện.

Lần trước là phòng hắn, không ngờ lần này lại là phòng bên cạnh hắn.

Vậy không phải là nhằm vào hắn đấy chứ?

Bóng đen kia hình như chỉ xuất hiện vào buổi tối, buổi tối hắn ở vùng đất khởi nguyên, chắc là bóng đen kia không tìm thấy hắn, cho nên đổi sang người bên cạnh?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.