Chương trước
Chương sau
Đúng lúc Carman phân phó người đầu chó lông xám, bên ngoài cửa tháp Thạch Mạn lại có một luồng bạch quang lóe lên.

Một cô gái người mèo tóc trắng xuất hiện.

Cô vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả người mèo trong trận doanh người mèo đều sáng lên.

Mấy chiến sĩ người mèo lên nghênh đón.

“Bình Tinh đại nhân!”

Lúc này áo giáp của Bình Tinh cũng có thêm một số vết tích tổn hại, nhưng vết tích tổn hại ít hơn nhiều cho với Carman, ngay cả hơi thở cũng không thay đổi quá lớn.

Cô gật đầu với mấy chiến sĩ người mèo, rồi đi vào trong trận doanh của người mèo.

“Tình hình hiện tại thế nào? Trong di tích có bất thường gì không?”

Một người mèo hơi mập có đôi tai màu vàng cam xoa tay, cười híp mắt lên tiếng nói:

“Có một tình hình bất thường, một người thí luyện mã XI9201 mở ra thí luyện thiên tài. Chúng ta không biết có phải là Bình Tinh đại nhân ngươi không.”

Bình Tinh nghe vậy, con ngươi co lại:

“Thí luyện thiên tài?”

Sau đó cô lắc đầu:

“Không phải ta.”

Cô hơi cau mày, nhìn xung quanh, sau đó thu lại ánh mắt:

“Còn có bao nhiêu người chưa ra?”

“Khó mà đoán được, những người thí luyện thất bại đều chết, chết thì sẽ rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa, chúng ta cũng không thể phán đoán rốt cuộc có bao nhiêu người còn đang thí luyện.”

Bình Tinh nheo mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh hãi.

“Thế mà có người có thể vượt qua thí luyện tinh anh cấp bốn? Làm sao có thể? Trong cấp kiến tập, ngoại trừ Dạ Dạ điện hạ, lẽ nào còn có thiên tài nào có thể giết một ngàn người đá xám đen?”

Cô hít sâu một hơi, lên tiếng nói:

“Theo dõi kỹ người đi ra tiếp theo, kiểm tra kỹ rốt cuộc XI9201 là ai. Có thể mở được thí luyện thiên tài, chắc chắn là cường giả thực lực phi phàm, nếu là người mèo, dốc hết sức đào tạo, nếu là chủng tộc khác... cố gắng tạo quan hệ thân thiết, nếu không thể tạo quan hệ thân thiết thì hạn chế hắn phát triển.”

“Rõ!”



Không lâu sau, lần lượt từng người thí luyện rời khỏi tháp Thạch Man.

Có những người về đến thế lực của mình, cũng có người đi một mình cường mạnh nhìn xung quanh một lượt, rồi tự hòa nhập vào đám đông.

Không lâu sau, lại có một luồng bạch quang lóe lên, cơ thể của Lục Duyên nổi lên.

Hắn vừa xuất hiện, đã cảm nhận được mọi ánh mắt dồn vào hắn.

Lục Duyên nhìn xung quanh một lượt, phát hiện phần lớn chiến sĩ gen đang nhìn hắn.

Hắn nhướn lông mày.

Lẽ nào là vì ta quá đẹp trai?

Không đến nỗi chữ?

Ít nhất thẩm mỹ quan của người đầu chó và con người chắc chắn khác nhau, sao bọn họ cũng nhìn ta như vậy.

Sắc mặt Lục Duyên thản nhiên, đi về phía đám đông loài người.

Vừa đi đến khu vực loài người, Trác Minh và đám thanh niên tóc vàng đi lên nghênh đón.

Trác Minh tươi cười, kích động lên tiếng nói:

“Duyên ca! Ngươi ra rồi? Ta biết ngay ngươi chắc chắn có thể sống sót đi ra! Thế nào? Chắc chắn ngươi vượt qua thí luyện tinh anh rồi chứ?”

Lục Duyên gật đầu, cười nói:

“Đúng là vượt qua rồi.”

Nghe thấy câu này, vẻ mặt thanh niên tóc vàng kính phục:

“Duyên ca ngươi quá lợi hại, mới thức tỉnh thời gian ngắn đã vượt qua thí luyện tinh anh, nếu cho ngươi thời gian, kể cả là thí luyện thiên tài, nói không chừng ngươi cũng có thể tiến vào.”

Trác Minh và mấy người khác cũng gật đầu tán thành.

Trác Minh lên tiếng nói:

“Đúng! Nếu Duyên ca ngươi thức tỉnh từ năm ngoái, chắc chắn có thể tiến vào thí luyện thiên tài này. Đúng rồi Duyên ca, ngươi có biết, có người thực sự tiến vào thí luyện thiên tài không! Oa, quá mạnh! Cũng không biết là đại lão nào.”

Sắc mặt Lục Duyên không thay đổi, trong lòng thấy hơi cổ quái.

Có người tiến vào thí luyện thiên tài?

Chẳng lẽ là hắn?



Nhưng bản thân hắn mở thí luyện thiên tài, sao bọn họ biết được?

Lục Duyên hơi nghi ngờ hỏi:

“Lại có người lợi hại như vậy? Các ngươi không biết người đó là ai? Sao lại biết có người tiến vào thí luyện thiên tài?”

“Bởi vì không gian di tích sẽ thông báo, mỗi lần có người tiến vào thí luyện tinh anh đều sẽ thông báo mã số thí luyện, lúc tiến vào thí luyện thiên tài, còn có sấm chớp, lúc đó dọa ta giật mình.”

Lục Duyên:

“…”

Hay lắm, không gian di tích lại còn có tác dụng phát thanh.

Vẫn may không báo tên họ.

Trác Minh cảm thán:

“Thật tò mò không biết là đại lão nào, im hơi lặng tiếng mở thí luyện thiên tài. Phải biết rằng ở đây có nhiều chiến sĩ gen như vậy, có ba mươi bảy người đã tiến vào thí luyện tinh anh, chỉ có một người đó tiến vào thí luyện thiên tài! Quá mạnh rồi.”

Lục Duyên cũng gật đầu cho là đúng.

“Đúng là rất mạnh, e rằng là một thiên tài có tư chất xuất chúng? Nói không chừng còn rất đẹp trai?”

Thanh niên tóc vàng nhếch miệng, cười nói:

“Ta vẫn luôn cho rằng Duyên ca đã đủ đẹp trai rồi, thiên phú cũng đã đủ mạnh rồi, không ngờ lại còn có thiên tài mạnh hơn.”

Lục Duyên cười:

“Trời cao còn có trời cao hơn, người tài còn có người tài hơn. Có rất nhiều người có tài hơn ta, ta rất bình thường.”

Trác Minh tối sầm mặt nhìn Lục Duyên:

“... Duyên ca, hình như định nghĩa của ngươi với khái niệm bình thường có vấn đề.”

Lục Duyên ngẩn người:

“Có sao?”

Đám người thanh niên tóc vàng đồng loạt gật đầu:

“Có.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.