Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ Lục Duyên còn tưởng rằng thực lực bây giờ của mình đã mạnh lắm rồi.

Nhưng không ngờ người cùng thế hệ mạnh hơn hắn lại có không ít.

Mới đầu hắn còn có hơi đắc ý, nhưng hiện tại đã lập tức thanh tỉnh.

Hắn vẫn còn phải tiếp tục cố gắng mới được.

Ăn xong miếng thịt nướng cuối cùng, Dạ Dạ bỏ dao nĩa xuống, đứng lên.

"Ta đi nghỉ ngơi."

Lục Duyên nhìn Dạ Dạ mở cửa Lữ Giả Tiểu Ốc, vội ho một tiếng, có chút mong đợi hỏi:

"Khụ, Dạ Dạ đại nhân, vậy tối nay ta ngủ ở đâu?"

"Bên ngoài."

Lục Duyên:

"À."

Nhìn Dạ Dạ đóng cửa lại, khóe miệng của Lục Duyên giật giật, sau khi dọn dẹp xong đồ đạc thì hắn im lặng lấy lều trại ra, bắt đầu dựng nó ở bên cạnh Lữ Giả Tiểu Ốc.

Lục Duyên nhìn cái lều nhỏ của mình, lại nhìn Lữ Giả Tiểu Ốc ở bên cạnh, hắn cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Đợi ta có tiền, ta cũng sẽ mua một căn phòng y chang như vậy!

Cố lên Lục Duyên, ngươi làm được!

Mấy ngày sau đó, Lục Duyên và Dạ Dạ tiếp tục đi vào sâu bên trong Mê Vụ sâm lâm.

Theo bước chân của hai người, càng đi vào sâu, thực lực của hung thú mà họ gặp phải cũng càng mạnh hơn.

Lúc đầu khi gặp được hung thú, nó đều bị Dạ Dạ đánh chết một dễ dàng, nhưng càng về sau, họ còn gặp được cả hung thú cấp 2.

Thực lực của hung thú cấp 2 bậc phổ thông không được xem là mạnh, nên vẫn có thể dễ dàng bị đánh giết.



Nhưng nếu gặp phải hung thú cấp hai bậc tinh nhuệ thì dù có là Dạ Dạ cũng không thể không tạm thời lánh đi chỗ khác.

Cũng may năng lực nhận biết của Dạ Dạ vô cùng mạnh mẽ, có thể phát hiện sớm vị trí của những con hung thú mạnh.

Hơn nữa đối với hung thú mà nói, nhân loại, miêu nhân và hung thú chẳng có gì khác biệt, không cần thiết phải bám mãi không buông.

Chỉ cần đi vòng qua lãnh thổ của bọn chúng, đồng thời không gây chuyện chọc chúng là được.

Càng đi sâu vào bên trong Mê Vụ sâm lâm, số lần Lục Duyên và Dạ Dạ đi đường vòng cũng càng nhiều.

Thật ra thì trong lòng Lục Duyên cảm thấy rất may mắn.

May là hắn ôm được đùi của Dạ Dạ, có thể đi chung với nàng ấy.

Nếu không thì căn cứ vào mức độ nguy hiểm của nơi này, hắn cảm thấy mình cần phải chết vài lần thì mới có thể mò được vào đây.

Lần này Dạ Dạ đã dẫn Lục Duyên đi một con đường vòng, con đường này nằm dọc theo vòng ngoài của Mê Vụ sâm lâm, dựa theo lời của Dạ Dạ nói thì là:

"Trong khu vực trung tâm của Mê Vụ sâm lâm có hung thú cấp 3 đỉnh phong bậc lãnh chúa, nếu đi đường trong thì quá nguy hiểm, đường ngoài mặc dù có hơi phiền nhưng lại an toàn hơn rất nhiều."

Nhưng Lục Duyên lại cảm thấy, hình như định nghĩa về hai chữ 'an toàn' của Dạ Dạ có gì đó sai sai.

Cho dù là đường ngoài thì chiến sĩ gen bình thường cũng phải 'nằm' vài lần thì mới có thể lết tới được.

Mặc dù thực lực của Lục Duyên không bằng Dạ Dạ, nhưng lại mạnh hơn chiến sĩ gen bình thường rất nhiều lần.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy nơi này nguy hiểm, thì đừng nói chi tới những chiến sĩ gen bình thường khác.

Trừ phi họ đi thẳng ra mép ngoài cùng, nhưng con đường này rất xa, nếu muốn tới mục đích thì cũng phải tốn kha khá thời gian.

Đương nhiên, chỗ tốt cũng không phải là không có.

Trên đường đi đi, Lục Duyên đi theo Dạ Dạ, nhặt được không ít vật liệu của hung thú.

Hiện tại không gian chiến văn của hắn đã đạt tới chu vi mười mét, nhưng lúc này cũng bị các loại vật chiếm chiếm hơn phân nửa.

Có thể thấy thu hoạch mấy ngày hôm nay nhiều tới mức nào.

Hai người dọc theo đường rừng mà đi, đúng lúc này, Dạ Dạ đột nhiên dừng lại.



Lục Duyên cảnh giác nhìn xung quanh:

"Chẳng lẽ lại xuất hiện hung thú cường đại?"

Dạ Dạ lắc đầu:

"Thời gian của ta tới rồi, ta phải lập tức rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa."

Lục Duyên giật mình, ngơ ngác đứng ngây tại chỗ.

Nếu Dạ Dạ không ở, chẳng phải hắn sẽ gặp nguy hiểm lớn?

Hắn nhìn thoáng qua cánh cửa ánh sáng của mình một cái, thời gian còn lại khoảng chừng một ngày.

Hắn lập tức nghiêm túc nói:

"Vậy ta cũng ngừng ở đây luôn. Sau khi Dạ Dạ đại nhân tiến vào thì có thể chờ ta một chút để cùng đi hay không? Ta vẫn còn muốn tiếp tục nướng thịt cho Dạ Dạ đại nhân ăn!"

Cái lùm mía, nếu như không có Dạ Dạ thì con đường sau này hắn ăn cám mất.

Dạ Dạ suy nghĩ một chút, sau đó gật nhẹ:

"Được."

Nói xong, cơ thể của Dạ Dạ biến thành bạch quang rồi biến mất trong không khí.

Lục Duyên ở trong lòng thở phào một hơi.

Dạ Dạ đã đồng ý rồi, hẳn là sẽ chờ hắn mà đúng không?

Bây giờ tốt nhất nên tìm một chỗ trốn, đợi tới khi nào ra ngoài rồi nói sau.

Lục Duyên nhìn xung quanh một chút, sau đó trốn vào một tán cây bí ẩn.

May mà sóng vẫn êm gió vẫn lặng, chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đợi tới khi cánh cửa ánh sáng của mình khôi phục, Lục Duyên mới rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.