Lục Duyên:
Hắn nhếch khóe miệng:
"Ngươi đang đùa ta à?"
Amy còn chưa kịp nói, sương mù đột nhiên tuôn ra.
"GRÀOI!
Một tiếng gầm đáng sợ vang lên, dường như xuyên qua vô số thời không, lọt vào tai Lục Duyên.
Sắc mặt của Lục Duyên và Amy chợt biến.
Lục Duyên quay đầu nhìn về hướng tiếng gầm truyền đến, rõ ràng tầm mắt của hắn đã bị sương mù dày đặc ngăn cản, khó mà nhìn rõ khu vực ngoài năm mét.
Nhưng kỳ lạ là hắn có thể nhìn thấy rõ ở nơi sâu của sương mù dày đặc, có kim lục sắc kỳ lạ của mãnh thú đang bốc lên.
Từ hình dáng xem ra rất dài, rất lớn, nhìn qua giống như, có thể, chính là Thần long? !
Da đầu Lục Duyên ngứa ran, thế nhưng không phải là truyền thuyết?
Cơ thể Amy đứng bên cạnh run lên.
Nàng trốn sau người Lục Duyên, tay nhỏ nắm lấy quần áo của Lục Duyên, giọng nói có chút run rấy:
"Đó, đó chính là Thần long hả? !"
Lục Duyên không trả lời.
Tuy rằng không biết có đúng là Thần long hay không.
Nhưng mà loại bóng dáng cuồn cuộn trong sương mù đó, giống như một quy tắc thông thường, cho dù cách trở sương mù cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, không chút nghi ngờ, đó không phải mãnh thú bình thường.
Khí tức vô cùng mạnh mẽ đó khiến Lục Duyên có cảm giác tim như nhảy ra khỏi ngực, hô hấp cực kì khó khăn.
"Chúng ta lén lút rời đi"
Lục Duyên mở miệng nói nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gen-cua-ta-vo-han-tien-hoa/2442058/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.