Tiểu Hổ nhìn bóng lưng Lục Duyên rời đi, lắc đầu:
"A Duyên sao lại lạ như vậy? Lý Thanh Hòa này là ai?"
Hắn ngáp một cái, lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Lục Duyên rời khỏi võ quán Đại Minh, chầm chậm đi trên phố, trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ.
Làm sao để tìm được Lý Thanh Hòa đây.
Tuy rằng rất khó khăn, nhưng mà Thanh Hoà tỷ là người quan tâm hắn nhất, hắn sẽ không từ bỏ như vậy.
Cũng bỏ không nổi.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy trên con đường trước mặt có một bóng lưng gầy gò quen thuộc.
Hắn sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc.
Hắn sao lại ở đây?
Lục Duyên nheo mắt lại, đi qua:
"Lão Tiết?"
Bóng lưng gầy gò mặc áo sơ mi hoa phóng đại và quần bãi biển dừng lại, quay người nhìn qua.
Lục Duyên nhìn thấy kính râm quen thuộc đó của Tiết Vượng.
Bởi vì tâm trạng buồn phiền, Lục Duyên cũng không có tâm tư cà khịa hắn vì sao đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính râm.
"Lão Lục? Bây giờ sắp hai giờ rồi, sao ngươi lại ở bên ngoài? Không phải ngươi nên ở Khởi Nguyên Chi Địa à?"
"Ta chết ra rồi"
Tiết Vượng sững sờ, có chút kinh ngạc:
"Với thực lực của ngươi thế mà cũng chết ra từ Khởi Nguyên Chi Địa?"
"Vận khí không tốt, gặp phải sương mù của Mê Vụ Chi địa"
Tiết Vượng nghe xong, lập tức hiểu ra.
"Thì ra là như vậy, vận khí của ngươi đúng là hơi kém. Khoan đã, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gen-cua-ta-vo-han-tien-hoa/2442053/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.