Giọng nói của Tiết Nhân dần trở nên không thể nghe thấy, hơi thở của hắn càng ngày yếu đi.
Hắn nhắm mắt lại, nếp nhăn nơi khóe mắt có chút ướt át.
Hơi thở cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán.
Nghe thấy lời nói cuối cùng của Tiết Nhân, trong mắt Lục Duyên lóe lên một tia phức tạp.
Đúng lúc này, một lượng lớn sương mù màu đen xuất hiện trên người Tiết Nhân.
Từng tiếng chét thê lương kinh khủng vang lên chói tai, khiến người ta tê dại cả da đầu.
Chuyện gì xảy ra? !
Đồng tử Lục Duyên co rụt lại, nhìn chằm chằm vào sương mù màu đen.
Sương đen ngày càng dày đặc, phiêu bồng trên thi thể của Tiết Nhân.
Lục Duyên nhìn vào màn sương đen, sắc mặt bỗng hơi thay đổi.
Mà trong cơ thể hắn, khối lập phương tiến hoá đang vờn quanh chuỗi gen bỗng rung động.
Loại cảm giác chấn động này, lúc trước khi Lục Duyên gặp được Thần long cũng có thể nghiệm gần giống như vậy.
Đúng lúc này, sương đen bỗng bắt đầu thu lại.
Nương theo sự co lại của sương đen, khối lập phương tiến hoá cùng ngày càng chấn động, thậm chí nó chấn động mạnh đến nỗi khiến đám sương trắng xung quanh cũng xung động theo.
Trong đầu Lục Duyên ngập tràn dấu hỏi chấm.
Khối lập phương tiến hoá này bị làm sao vậy?
Sương đen đã thu lại đến cực hạn, Lục Duyên nhìn thấy một hạt trân châu màu đen.
Hạt trân châu đen nhánh lơ lững trên thi thể của Tiết Nhân, từng luồng sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gen-cua-ta-vo-han-tien-hoa/2442039/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.