Chương trước
Chương sau
Chỉ đoán được hắn đang sở hữu một bảo vật linh tinh hùng mạnh.

Nhưng nàng không hỏi nhiều.

Nhặt toàn bộ bảo vật của sáu cơ giới mục đầu xong, Lục Duyên và Amy lại cùng lên tòa nhà cao ba nghìn mét.

Sau một phút đồng hồ, họ ra khỏi tòa nhà, trên mặt cả hai đều tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.

Thu hoạch rất nhiều!

"Đi thôi, chúng ta tiếp tục nào!"

Lục Duyên cười nói.

Amy cũng kích động gật đầu:

"Đi thôi!"

Hai người ngồi lên Hắc Hùng số một, ngay lúc Lục Duyên đang tính rời đi thì chợt nghĩ tới điều gì.

"Từ từ, chúng ta bay xung quanh khu trung tâm một vòng đi"

Amy sửng sốt, nghi hoặc hỏi:

"Làm sao thế?"

"Ta muốn tìm xem có mảnh vỡ trung tâm Aiur nào không"

Amy tò mò hỏi Lục Duyên:

"Cái đó có ích gì cho ngươi sao?"

Lục Duyên cười gật đầu:

"Ừ"

Ngải Thước giật mình.

Nàng nghĩ bản thân đã hiểu vì sao Lục Duyên có thể làm nhiều chuyện kì lạ đến vậy rồi, thì ra là vì mảnh vỡ trung tâm Aiur.



Nhưng sao nàng không làm được?

Chẳng lẽ là do mảnh vỡ trung tâm Aiur chỉ là trung gian, thật ra còn có bảo vật khác nên mới làm được vậy?

Amy nghĩ hoài không ra, cuối cùng lười quá, không đoán mò nữa.

Dù sao đi theo Lôi Phong là đến nơi thôi.

Đương nhiên Lục Duyên không biết suy nghĩ của Amy.

Tuy rằng nàng đã đoán đúng mảnh vỡ trung tâm Aiur hữu dụng với hắn nhưng lại nghĩ sai về tác dụng rồi.

Trong tòa nhà ba nghìn mét, Lục Duyên lại kiếm được ba mảnh vỡ trung tâm Aiur. Sau khi hấp thu, hắn nhận ra mối liên kết giữa mình và di tích cơ giới Aiur đã gần nhau hơn.

Giờ đây, hắn ngày càng chờ mong chuyện gì sẽ xảy ra nếu tiếp tục hấp thu.

Bay xung quanh trung tâm một vòng, dựa vào gợi ý của hộp tiến hóa, Lục Duyên lại tìm được hai mảnh vỡ trung tâm Aiur.

Sau đó họ lái Hắc Hùng số một rời khỏi thành phố nổi trên không này đến thành phố nổi tiếp theo.

Từ lúc tiến vào thành phố nổi trên không cho đến lúc rời đi, Lục Duyên và Amy không hề lãng phí một chút thời gian nào, chỉ tốn tổng cộng mười lăm phút.

Nguyên nhân chủ yếu là vì Lục Duyên khống chế cơ giới quá tốt, tất cả robot hộ vệ không thể ngăn chặn họ dù chỉ một giây, ngược lại còn nhặt chiến lợi phẩm giúp họ.

Mặt khác, họ chỉ thăm dò bốn tòa nhà cao nghìn mét và một tòa nhà cao ba nghìn mét.

Đương nhiên sẽ nhanh hơn.

Thứ thật sự làm tốn thời gian nhất chính là tìm mảnh vỡ trung tâm Aiur ở khu vực trung tâm.

Khoảng nữa giờ sau khi Hắc Hùng số một rời khỏi thành phố nổi trên không, thang máy trên không từ Cương Thiết thành bên dưới đi đến quảng trường của thành phố nổi.

Bách Diệp Ti bước ra cùng một số cấp dưới của mình.

Mặt hắn nhăn nhó đây tức giận:

"Khốn nạn! Chúng ta đã lãng phí thời gian ở dưới quá lâu rồi! Vậy mà lại để cho kho báu đi động kia rời khỏi đây!"

Cấp dưới của Bách Diệp Ti đều cúi đầu không dám nói lời nào.



Bầu không khí im phăng phắc được một lúc, Bách Diệp Ti hít một hơi thật sâu, cố gắng làm bản thân không bực bội nữa rồi nói:

"Thôi không sao, chỉ cần tìm được mảnh vỡ trung tâm Aiur là ta đột phá đến cấp hai rồi. Đến lúc đó, cả di tích cơ giới Aiur đừng hòng làm gì được ta. Sớm muộn gì ta cũng tìm được kho báu di động đó"

Chúng cấp dưới nghe được Bách Diệp Ti nói vậy đều gật đầu lia lịa.

"Công tử nói đúng! Chúng ta chưa lấy được kho báu di động kia thì chắc chắn những người khác cũng chưa lấy được, chúng ta vẫn còn cơ hội!"

Bách Diệp Ti gật đầu: "Đến khu vực trung tâm trước, mục tiêu hàng đầu là tìm mảnh vỡ trung tâm Aiur, mục tiêu thứ hai là điều tra tất cả tòa nhà! Xuất phát!"

"Dạ"

Bách Diệp T¡ hăng hái dẫn chúng cấp dưới đi về khu vực trung tâm.

Nửa giờ sau, Bách Diệp Ti và chúng cấp dưới đứng ở trước cửa lớn tòa nhà cao ba ngàn mét.

Ngoài cửa lớn, sáu cơ giới mục đầu đã ngã xuống đất, cửa mở toang, vô cùng yên tĩnh.

Bầu không khí im lặng như bị đông cứng.

Họ đã nhìn thấy cảnh tượng này quá nhiều lần.

Tòa nhà nào ở bốn khu vực cũng đều như thế.

Ban đầu đám người Bách Diệp Ti còn không tin vào quỷ yêu, nhưng sau khi vào trong và phát hiện tất cả các phòng đều bị lục soát, họ không muốn tin cũng phải tin.

Lúc này, khuôn mặt tím tái của Bách Diệp Ti đã chuyển qua màu đen, đám cấp dưới của hắn không dám nói chuyện, ngay cả thở cũng không dám thở lớn tiếng.

Im lặng được một lúc, trong mắt Bách Diệp Ti hiện lên tơ máu, giọng nói rít ra khỏi kẽ răng:

"Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai làm?"

"Rõ ràng thang máy trên không nằm trong tay chúng ta, không bị người nào khác động qua, rốt cuộc là ai đã đi lên thành phố nổi trên không này và lấy đi bảo vật trong các tòa nhà ở đây!"

"Họ đã lên đây bằng cách nào? Chẳng lẽ bay được? Hả?"

Tiếng rống giận của Bách Diệp Ti vang vọng cả khu vực trung tâm.

Đúng lúc này, Bách Diệp Ti và mấy cấp dưới người Baron đột nhiên sửng sốt, mắt cũng trợn trừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.