Chương trước
Chương sau
Bây giờ thì phải đánh chết đám hung thú này trước đã.

Thấy Lục Duyên chém giết hết đám Cương Giáp Lân Long, đám người Groat vui mừng ra mặt.

Lục Duyên lại một lần nữa khiến họ cảm thấy bất ngờ.

Song, ngay lúc này, phía xa liên tiếp truyền đến tiếng gào rống của hung thú, mặt đất bắt đầu hơi rung chuyển.

Cảm nhận được sự rung chuyển, nụ cười trên mặt đám người Groat chợt đông cứng lại.

"Chết tiệt! Là thú triều! Thú triều đang tới gần!"

"Làm sao bây giờ?"

Tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhưng đều không có cách nào.

Hiện tại họ đã bị mắc kẹt trong sơn động, còn có thể có cách gì được?

Lục Duyên hiển nhiên cũng cảm nhận được thú triều đang đến gần, nhưng vẻ mặt hắn cũng không hề thay đổi.

Rất nhanh, Lục Duyên nhìn thấy từng con hung thú xông ra từ rừng rậm, vọt về phía vách đá.

Lục Duyên không hề bị lay động.

Dù sao thì cửa động cũng lớn chừng đó thôi, lại còn bị một vài con hung thú tam giai cấp thủ lĩnh chắn lại, những hung thú khác muốn đến gần cũng phải xếp hàng mới được.

Lục Duyên bắt đầu đánh giết các hung thú cấp thủ lĩnh khác.

Không thể không nói, với sức mạnh hiện tại của Lục Duyên, hắn có thế giết chết tam giai thủ lĩnh cấp thấp, nhưng nếu muốn giết tam giai thủ lĩnh trung cấp thì phải mất ít thời gian, còn tam giai thủ lĩnh cao cấp thì chỉ có thể đánh chậm rãi.

Lục Duyên không có ý định dây dưa với chúng.

Hắn lấy ra mấy tấm phù chú phụ trợ, nhẹ nhàng đánh chết từng con thủ lĩnh tam giai.

Thấy dáng vẻ nhẹ nhàng kia của Lục Duyên, đám người Groat vốn còn lo sợ thú triều đều ngây ngốc đứng lặng trong sơn động, ngơ ngác nhìn Lục Duyên.

Biểu hiện của Lục Duyên đúng là làm mới thế giới quan của họ.



Không phải là... một lãnh chúa nhị giai bình thường, phải rất khó khăn để đánh bại một thủ lĩnh tam giai à?

Lục Duyên thì hay rồi, một lãnh chúa nhị giai cấp thấp như hắn, đối mặt với sự bao vây tấn công của một đám thủ lĩnh tam giai, mà vẫn sừng sững như núi.

Nếu chỉ là do một thân vũ trang gen hùng mạnh, các loại đồ tăng trưởng thì họ cũng có thể miễn cưỡng hiểu được.

Nhưng khi Lục Duyên chiến đấu thì hoàn toàn ngược lại, hắn không nói lời nào đã ném các loại phù chú ra.

Hơn nữa mỗi loại đều có thể gây ảnh hưởng cực lớn với hung thú tam giai cấp thủ lĩnh.

Loại phù chú này trân quý cõ nào?

Nếu đặt ở phòng đấu giá thì cũng ít nhất cũng phải mười mấy thậm chí mấy chục vạn linh tinh nhị giai mới mua nổi đấy?

Họ tính sơ qua, Lục Duyên đã ném ra ngoài mười tấm rồi.

Đây là trăm vạn linh tinh nhị giai đó!

Vậy là bao nhiêu tiền?

Chiến sĩ linh tinh trong truyền thuyết đây ư?

Đám người Groat chết lặng.

Sau khi Lục Duyên bắt đầu liên tục ném phù chú, hung thú cấp thủ lĩnh đã không chống chịu nổi rồi.

Dường như cứ vài giây thì có một con hung thú cấp thủ lĩnh bị Lục Duyên đánh chết.

Không bao lâu sau, mấy con hung thú cấp thủ lĩnh vây đánh Lục Duyên trước đó đã chết gần hết rồi.

Mà trong thú triều còn có mấy con thủ lĩnh hung thú, sau khi tiền nhiệm chết thì chúng lại bổ nhiệm vào các vị trí đó.

Tuy vậy, những con hung thú thủ lĩnh này vẫn bị Lục Duyên nhẹ nhàng đánh chết.

Cho dù có đánh chết mấy con hung thú thủ lĩnh này, thú triều vẫn không hề có dấu hiệu rút lui. Mấy nghìn con hung thú đứng lít nha lít nhít, điên cuồng phẫn nộ gầm thét rồi tiếp tục công kích Lục Duyên.

Số hung thú còn lại ngay cả một con cấp thủ lĩnh cũng không có, cấp cao nhất chẳng qua chỉ mới là tam giai mục đầu, với Lục Duyên mà nói, hắn thậm chí không cần dùng đến phù chú, dưới sự tăng trưởng các thứ, sức chiến đấu của hắn đã tăng lên trên diện rộng rồi.

Còn chưa nói đến hiện tại đám hung thú đứng trước sơn động này còn đang ở trong phạm vị từ trường ràng buộc.



Lục Duyên căn bản là một kiếm giết một con.

Từng con hung thú bị Lục Duyên đánh chết, thi thể chất đây trước sơn động, thế nhưng những con hung thú vừa bị đánh bay ra sau vẫn lại tiếp tục đỏ mắt vây đánh Lục Duyên, rồi sau đó lại giết.

Sơn động phía sau Lục Duyên, đám người Groat lặng người nhìn Lục Duyên đánh giết hung thú.

Đúng lúc này, bộ đàm của Groat rung lên.

Groat lấy lại tinh thần, lấy máy truyền tin ra xem, sau đó hắn ta ngạc nhiên mừng rỡ:

"Quân tiên phong tới rồi! Cách chúng ta không tới một km! Họ sẽ tới ngay"

Nghe được lời Groat, những người khác dùng sắc mặt cổ quái mà nhìn hắn ta.

Groat ngẩn ra:

"Sao vậy? Mọi người không vui sao?"

Sắc mặt Dương Thu quái lạ chỉ chỉ đám hung thú liên tục suy giảm kia:

"Đội trưởng, ngươi cảm thấy chúng ta còn cần quân tiên phong à?"

Vẻ mặt Đinh Văn đứng bên cạnh cũng quái lạ:

"Ta thấy một mình A Duyên cũng có thể diệt hết đám thú triều này rồi"

Nghe vậy, Đường Tế và Stacy cũng gật đầu.

Groat:

Biểu cảm của hắn ta lập tức cứng lại, thế mà hắn ta lại cảm thấy họ nói cũng hơi có lý.

Groat vội ho một tiếng, mở miệng nói:

"Cũng không thể nói như vậy nhé, linh lực của A Duyên dù sao cũng là có hạn, chờ linh lực của hắn tiêu hao hết rồi, chúng ta phải làm sao?"

Nghe vậy, mọi người đều sững sờ, sau đó mắt sáng rực lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.