Tư Thừa Lâm nói:
“Dự liệu nội tình. Chỉ cần bên trên không bị hạ thì mọi người đấu một chút là được. Thiên tài của Hồng Phong đế quốc chúng ta sẽ không thua bọn người đầu chó kia đâu.”
Đô Tham không phản bác, cũng coi như đã ngầm đồng ý.
Đối với họ, thực ra tranh đoạt Băng Mạch Tinh đã bắt đầu từ bây giờ rồi.
Chẳng qua bây giờ vẫn còn tỉ thí ở trong Khởi Nguyên Chi Địa mà thôi.
Tư Thừa Tâm nhìn về phía Lục Duyên, nhếch miệng cười nói:
“Còn về ngươi, A Duyên, tiếp sau đây ngươi không ra ngoài được rồi.”
Lục Duyên ngạc nhiên hỏi:
“Vì sao vậy?”
Đô Tham cười, giải thích:
“Với thực lực mà ngươi thể hiện, chắc chắn mấy thằng nhãi này đã coi ngươi là cái gai trong mắt rồi. Chỉ cần ngươi vừa ra ngoài, chắc chắn bọn sẽ mời sát thủ tới ám sát ngươi. Chỉ cần ngươi chết ở Khởi Nguyên Chi Địa, điều ấy ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện của ngươi. Đến khi ấy, đương nhiên sẽ trở thành chuyện tốt với họ.”
Lục Duyên nghe vậy thì hơi nhíu mày:
“Mời sát thú đến ám sát ta ư?”
“Ừ...Ta nghĩ đám người đầu chó này có thể mời thiên tài trên bảng Thiên Kiêu đến để đối phó ngươi. Mặc dù giá để mời thiên tài trên bảng Thiên Kiêu ra tay có hơi chát, nhưng chỉ cần ngươi chết thì số tiền kia cũng đáng giá.”
Mắt Lục Duyên sáng lên, khẽ gật đầu:
“Ta hiểu rồi.”
Mặc dù bây giờ hắn đã có Truyền Tống Không Gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gen-cua-ta-vo-han-tien-hoa/2441312/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.