Tư Thính Tuyết thản nhiên nói:
“Đến lúc đó chúng ta phải thi đấu như thế nào?”
Nghe thấy lời này, mấy người Vu lão đều sững sờ, hơi nhíu mày lại, liếc nhìn Lục Duyên một cái, mặt trở nên nghiêm túc.
Lục Duyên bị họ nhìn bằng ánh mắt như vậy thì cảm thấy không tốt cho lắm.
Vu lão chậm rãi mở miệng nói:
“Ban đầu, phương thức so tài mà chúng ta thương lượng với người đầu chó là thi đấu trên lôi đài, mỗi người chỉ được lên lôi đài một lần, có thể chiến đấu liên tục, cuối cùng bên nào vẫn còn người đứng trên lôi đài, thì Băng Mạch Tinh sẽ thuộc về người đó. Nhưng sau đó người đầu chó lại đột nhiên lật lọng, muốn có thêm một trận chiến nhóm sau trận chiến trên lôi đài, hơn nữa khu vực chiến đấu còn là ở bên trong thế giới nhỏ. Người đầu chó đã lật lọng sau khi bạn học Lục Duyên giết chết người đầu chó tên là Phỉ Ba, có lẽ là họ đã nhận ra mối đe dọa từ bạn học Lục Duyên, và muốn lợi dụng trận chiến nhóm để sớm tiêu diệt mối đe dọa là ngươi từ trong nôi.”
Tư Thính Vũ lạnh lùng nói:
“Chủ ý này của họ ngược lại rất hay, ở trận chiến trên lôi đài, sẽ có cường giả của hai bên quan sát, chỉ cần đủ cảnh giác, thì sẽ không đến nỗi mất mạng, nhưng ở trận chiến nhóm trong thế giới nhỏ, không để chúng ta đi vào, họ rõ ràng là nhằm vào mạng của Lục Duyên.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tư Thính Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gen-cua-ta-vo-han-tien-hoa/2441295/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.