Chương trước
Chương sau
Cảnh sát Quý không nhịn được bật cười, thằng nhóc ngốc nghếch này ngoan ngoãn cởi quần ra luôn, đến cả quần lót cũng cởi.
Làm một lèo, trần như nhộng.
Cặp mông trắng trẻo non mềm khoe ra ngoài, nảy lên diễu võ dương oai theo cái quần vừa tụt ra.
Quý Bác Dương vội vàng mặc quần áo lại giúp hắn, nghiêm túc nói: "Hôm nay không được."
Không phải gã ban phát lòng tốt, càng không phải lương tâm trỗi dậy.
Hôm qua gã giặt quần áo, mấy thứ bôi trơn tiện tay nhét trong túi cảnh phục để quên ở nhà mất rồi.
Cảnh sát Quý cũng đang rất hối hận trong lòng.
Mặc dù thích lên giường với người ta đấy, nhưng những chuyện như làm người khác bị thương thì gã không làm được.
Gã nín nhịn dục vọng siêu to khổng lồ trong người, bóc kẹo thỏ trắng trong tay, "Cục cưng, ăn kẹo đi, chuyện này mai nói tiếp. Có thích kẹo sữa không? Ngọt lắm."
"..."
Động tác cảnh sát Quý kéo quần cho hắn thật sự quá nhanh, quần lót cuộn hết mẹ nó vào, kẹt ở giữa nhóc Hạ Nghiêu mỗi khi hắn sải bước, cực kỳ khó chịu.
Hạ Nghiêu khẽ mở miệng thì bị nhét viên kẹo bọc giấy gạo vào, vị sữa nhanh chóng tràn ngập khắp khoang miệng.
Hôm qua đến công chuyện thì phanh xe gấp, hôm nay thì từ chối thẳng thừng, chẹp chẹp, Hạ Nghiêu vừa nhai kẹo vừa suy nghĩ.
Chẹp chẹp, lẽ nào do căn bệnh liệt dương quái đản của mình?
Chẹp chẹp, không thể nào, rõ ràng gã ta hùng hổ khí thế nói phải xử mình mà!
Chẹp chẹp... Dính răng rồi...
Hạ Nghiêu dùng đầu lưỡi đá sạch hàm răng cho bớt dính, nhìn thấy cảnh sát Quý ngồi trên tấm phản cứng trong phòng nghỉ cười với mình.
!
Cuối cùng Hạ Nghiêu cũng nghĩ thông, vỗ bép một cái lên đùi cảnh sát Quý, âm thanh giống như tiếng người bán thịt lợn ném phắt miếng thịt lên thớt gỗ.
"Có phải anh đùa giỡn tôi không?" Hạ Nghiêu hung dữ nói: "Muốn sỉ nhục tôi vì tôi không cứng nổi đúng không?"
Cảnh sát Quý đang u mê thưởng thức vẻ đáng yêu của thằng nhóc này khi ăn kẹo, lúc này thật sự bị oan, "Gì cơ..."
"Đồ đểu! Anh không làm tôi là vì coi thường tôi đúng không? Phắc gio ma dờ!" Hạ Nghiêu vung mạnh tay muốn choảng nhau với cảnh sát Quý.
Côn đồ bọn hắn thường có một chiêu, gọi là...
Khỉ trộm đào lông.
Thế nhưng tay Hạ Nghiêu bị túm lại vững vàng, cổ tay còn bị lật ra bắt chéo sau lưng, không động đậy được, hơi giãy giụa chút thôi là cả cánh tay vừa tê vừa nhức.
"Cậu làm gì thế? Tấn công người thi hành công vụ, không muốn sống nữa hả?" Quý Bác Dương trợn hai mắt, vờ tỏ ra nghiêm khắc nhưng trong lòng lại cảm thấy thằng nhóc này đáng yêu, sao còn biết tấn công cả ba đường dưới(*).
(*) Trên bụng là ba đường trên, dưới bụng là ba đường dưới. Ba đường trên là đầu, cổ họng và ngực, ba đường dưới là bụng, háng và chân. Tấn công ba đường dưới là chiêu thức võ thuật khá thô bạo, đối thủ trúng đòn vào những vị trí trên có thể bị ngất xỉu, thậm chí tử vong.
"Anh không ** tôi! Anh coi thường tôi!" Hạ Nghiêu vốn định biến hai quả trứng và cây lạp xưởng của cảnh sát Quý xoắn thành cái bánh quai chèo, để cho đối phương cũng được nếm thử sự đau khổ của bệnh liệt dương. Thế nhưng bây giờ chẳng những tự khiến bản thân nhục nhã mà muốn động đậy cũng không nổi.
"Thả tôi ra! Tôi sắp chết rồi! Anh còn giày xéo lòng tự trọng của tôi! Tôi muốn cùng anh đồng quy vu tận!" Hạ Nghiêu giương nanh múa vuốt gào loạn, đau đến nỗi mặt mũi nhăn tít lại như đít khỉ.
Cảnh sát Quý hơi đau đầu, gã to giọng lên, "Cậu để tôi yên tĩnh đã."
Vậy mà cũng nghe lời, Hạ Nghiêu bình tĩnh lại chớp mắt một cái.
Quý Bác Dương lập tức tận dụng thời cơ, nói: "Không phải không chơi cậu, là tôi lo sẽ làm cậu đau."
Cảm nhận được bắp thịt đang gồng lên của Hạ Nghiêu thả lỏng ra, Quý Bác Dương cũng buông tay, ôm lấy eo hắn, ngón tay đảo quanh nơi nào đó, "Làm tình sẽ đau, tôi lo cậu không chịu được."
"Sao tôi nghe nói cũng rất sướng nữa?" Đôi mắt đẹp đầy sự hoài nghi của Hạ Nghiêu nhìn chòng chọc cảnh sát Quý.
Đối phương miệng lưỡi dẻo quẹo, "Vừa đau vừa sướng, nhưng không phải ai cũng chịu đau được. Ban đầu tôi có chuẩn bị mấy thứ giúp cậu không đau, tiếc là hôm nay quên mang theo."
"Ra là vậy." Hạ Nghiêu bĩu môi, xoa bả vai đau nhức.
Quý Bác Dương vội xoa bóp cánh tay bị mình bẻ đau nhức của hắn.
"Có đau thế này không?" Hạ Nghiêu thấy cảnh sát Quý xoa bóp cho mình thì không động thủ nữa, quệt mồm hỏi.
"Đau hơn so với cái này, lỗ mũi bị nhét củ cà rốt, cậu nói xem có đau không?"
Hạ Nghiêu nghĩ một hồi, lại bực mình, nghĩ ra cái gì cũng bật ra khỏi mồm hết, "Anh đang khoe của mình vừa to vừa cứng chứ gì! Còn chẳng dám lấy ra, đừng có khoe khoang trước mặt ông đây!"
...
"Cậu chờ đó." Cảnh sát Quý chấm dứt sự nhẫn nại, đẩy Hạ Nghiêu về giường, dùng đầu gối đè lên người hắn, từ trên cao nhìn xuống tên côn đồ bị va chạm choáng váng, "Lấy ra cho cậu xem!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.