Về phần nguyên nhân giết người, Hạ Nghiêu không tài nào giải thích rõ được chuyện này.
Sao hắn có thể khai với cảnh sát rằng mình nhìn thấy một đám lưu manh đang cưỡng hiếp một người đàn ông, mà trùng hợp người kia còn là bồ crush của hắn.
Hắn chỉ muốn cứu người, khiến cho đối phương nợ mình một ân tình, sau đó trao người yêu của cậu ta cho hắn.
Người trong lòng của Hạ Nghiêu tên là Đoàn Minh Hiên.
Mỗi lần hắn gọi cái tên này ra khỏi miệng là mỗi lần hắn càng muốn yêu thương người này thêm một chút.
Trong nhận thức nông cạn của bạn nhỏ Hạ Nghiêu, tình yêu có thể nhường cho nhau.
Hắn luôn cảm thấy sau khi đuổi được thằng trà xanh suốt ngày giả bộ đáng thương kia đi, Đoàn Minh Hiên sẽ quay về bên mình.
Trong khi thực hiện nhiệm vụ giải cứu trà xanh, Hạ Nghiêu dùng dao đâm người, thằng khốn kia về nhà cầm cự được hai ngày, sau đó nhiễm trùng toàn thân rồi ngỏm.
Có truy cứu thì cũng không thể chỉ trách Hạ Nghiêu.
Nhưng Hạ Nghiêu hành tẩu giang hồ nhiều năm qua đều dựa vào nghĩa khí.
Nếu đã đồng ý với trà xanh không khai ra chuyện cậu ta bị cưỡng hiếp tập thể, đương nhiên Hạ Nghiêu cũng sẽ lựa chọn giữ mồm kín như bưng với cảnh sát Quý.
"Hắn và anh em tôi xảy ra chút mâu thuẫn, ông đây lỡ tay đâm hắn hai nhát."
"Hai nhát?"
"Ba... Ba nhát."
"Ba nhát?"
Hạ Nghiêu chửi "Đệt", tay gãi gãi gáy, "Ông đây cũng đếch nhớ rõ nữa."
Quý Bác Dương cau chặt lông mày, hắn luôn cho rằng Hạ Nghiêu chỉ là một thanh niên văn dốt võ nát sa ngã, kết bè kết đảng cho vay nặng lãi, nhưng là làm thuê cho ông chủ phòng đánh bài trong xã.
Đối với thằng nhóc lý lịch chẳng đâu vào đâu này, cảnh sát Quý vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đương nhiên gã cũng có tâm tư riêng, thằng nhãi Hạ Nghiêu này rất đẹp.
Cho nên gã không vạch trần lời nói dối của Hạ Nghiêu, cố ý kéo dài giọng ra, "Vậy cậu gặp phiền to rồi."
"Sẽ, sẽ chết sao?" Hạ Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt.
Ha.
Cuối cùng cũng thấy được vẻ hốt hoảng trên gương mặt của nhóc con này.
Quý Bác Dương ghé sát vào Hạ Nghiêu, nhìn thấy lông tơ mỏng trên gương mặt đáng yêu của hắn, đe dọa: "Tội cố ý giết người sẽ bị phán tử hình đấy."
Hạ Nghiêu vừa nghe thấy sẽ phải chết thì hoàn toàn nhụt chí.
Hắn không sợ.
Chỉ là cảm thấy sau này mình sẽ không còn được gặp lại Đoàn Minh Hiên nữa.
Khó khăn lắm hắn mới tìm được cơ hội tách Đoàn Minh Hiên và trà xanh ra, kết quả bản thân mình lại mất đi năng lực can thiệp vào.
Giống như đêm trước ngày thi, kình địch thi chạy với bạn bị thương nặng, tưởng rằng mình có thể giành được chức vô địch một lần nhưng trọng tài đột nhiên xét nghiệm nước tiểu và phát hiện bạn dùng doping, sau đó ra lệnh cưỡng chế bạn bỏ thi đấu.
"Hầy."
Hạ Nghiêu thở dài một hơi, đờ ra nhìn mặt sàn xi măng.
Có hai cái tay thần không biết quỷ không hay lần mò ra sau bắt đầu bóp mông hắn không hề kiêng kị gì.
À đúng rồi, hình như cảnh sát Quý đã cảnh cáo, nếu còn bị bắt nữa gã sẽ xử hắn.
Hạ Nghiêu mất hết cả niềm tin ngẩn ra tại chỗ, cho dù tay của cảnh sát Quý đã thò vào trong quần hắn.
Trừ cảm giác hơi ngứa ngáy chút xíu thì Hạ Nghiêu chẳng có phản ứng nào khác.
Hắn còn có một bí mật nho nhỏ——–Hắn bị bất lực(*).
(*) Chỉ sự mất khả năng để đạt được sự cương đủ cho giao hợp, từ chuyên ngành gọi là "rối loạn chức năng cương cứng".
Bởi vì từ nhỏ hắn đã quá bài xích với chuyện tình yêu nam nữ, sống hơn hai mươi nồi bánh chưng mà đến cả phim con heo, hắn cũng chưa từng xem thử.
Thật sự mà nói, khai sáng được cho hắn vẫn là cảnh tượng trà xanh bị hấp diêm.
Thậm chí còn khiến hắn xem lại lần nữa.
Hắn rất nghiêm túc tìm tòi trên điện thoại, tưởng tượng mình và crush làm cái này cái kia là có thể cứng.
Tưởng tượng người nằm bên cạnh hắn trên giường là Đoàn Minh Hiên.
Sau đó cười ha ha ha ha thành tiếng.
Ờm, không đúng, hắn lấy lại tinh thần, tưởng tượng bản thân mình giống mấy thằng côn đồ kia, cắm ngón tay vào trong mông Đoàn Minh Hiên.
Sướng không? Cứng chưa hả?
Hạ Nghiêu nhìn anh bạn nhỏ của mình, vẫn cứ mềm oặt.
Cho nên hắn cảm thấy có một ca khúc như được viết riêng cho hắn.
Gậy sắt của ta ~ có tác dụng ~ gì đâu ↗↘
Bây giờ trong đầu Hạ Nghiêu cứ lặp đi lặp lại đúng câu hát này.
Cặp mông bị xoa nắn đỏ ửng lên, Hạ Nghiêu vẫn cứ ngơ ngác đứng thẳng.