Bị từ chối như tát vào mặt, Uông Xuyên chỉ biết chôn chân tại chỗ co rúm vai.
Bộ Thư chạnh lòng, đang định nói vài câu xoa dịu thì phía xa vang lên tiếng gọi, "Uông Xuyên!"
Một cô gái trẻ mặc áo tình nguyện viên vội vã chạy đến: "Sao em lại ở đây? Cô giáo đang đợi em đấy!"
Nhận ra bầu không khí lúng túng giữa cả ba, chị ta kéo Uông Xuyên về sau lưng, áy náy xin lỗi: "Cậu ấy mắc rối loạn lưỡng cực, mỗi khi tiến vào cơn hưng cảm thì thường nói vài lời khó nghe. Mong hai người thông cảm."
"Tụi em không để ý đâu." Bộ Thư vội đáp.
Thẩm Hi Quang nắm vạt áo cậu: "Đi."
Đi được một quãng khá xa, Bộ Thư thấp giọng hỏi: "Tại trung tâm đều là những thiếu niên giống như cậu ấy sao?"
Anh có chút buồn ngủ tựa đầu vào vai cậu, đáp chậm rãi như đang nhai từng chữ, châm biếm: "Chứ cậu hi vọng tìm được gì ở nơi đó? Những thanh niên và thiếu nữ lạc quan yêu đời, tin tưởng vào tình yêu thương không biên giới sao?"
Bộ Thư yên lặng chốc lát rồi bảo: "Em không được biết trước về đoạn phỏng vấn đó. Khi em tới nơi, bọn họ mới đột ngột đưa cho em các câu hỏi và em phải soạn câu trả lời trong ba mươi phút trước khi bắt đầu buổi lễ. Em xin lỗi nếu đã nói ra những điều mà anh không đồng tình. Em rất xin lỗi."
Rất nhiều lúc Thẩm Hi Quang quên mất người trước mặt kém hơn mình một tuổi, về diện pháp lý thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gay-canh/2445245/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.