Hạ Dã chưa kịp phản ứng lại, một chiếc áo có mũ trùm màu xám đã nằm trên đầu em. Đợi em bỏ xuống, đã thấy Giang Tịch Xuyên không biết trở lại từ lúc nào.
Hạ Dã đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười cười: “A, cậu đã quay lại.” Nhìn vào lòng thấy áo có mũ trùm, dường như nhớ tới điều gì, em nói, “Tớ không cần đâu, mồ hôi trên người tớ đã gần hết rồi, cậu vừa chạy 1000m, nên mặc vào thì hơn.”
“Vừa chạy xong 1000m, nóng lắm.”
… Vậy cậu còn bảo tớ?!
Giang Tịch Xuyên dường như cũng hiểu được điều mình nói không đúng lắm, gãi gãi đầu: “Tóm lại cậu cứ mặc đi, tớ cùng bọn Lý Giang Đào đi tranh chỗ điểm danh. Gặp lại sau.”
Hạ Dã cuối cùng vẫn mặc áo vào.
Bị hơi thở bồ kết sạch sẽ bao quanh, trên áo còn lưu lại độ ấm của cậu, giống như, giống như là…
Mặt Hạ Dã đỏ lên, không dám nghĩ tiếp.
Giang Tịch Xuyên như một căn bệnh mãn tính, có lẽ từ lần đầu gặp mặt Hạ Dã đã bị nhiễm rồi, về sau bệnh càng ngày càng nặng, càng ngày càng nghiêm trọng.
Mình muốn hiểu rõ từng cử chỉ hành động của cậu ấy, nhớ rõ những lời nói cùng cậu như in, trở nên cực kỳ để ý đến cậu, muốn gây sự chú ý với cậu, lại sợ cậu phát hiện mình để ý đến thế.
Tựa như có bươm bướm dừng trên đầu tim, mỗi lần vẫy cánh đều khiến lòng mình rung động.
Giống như bây giờ.
Muốn biết chuyện giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gau-trang/2275957/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.