Chương trước
Chương sau
"Sao lại thành thế này?!" Lý Trăn Nhược cởi quần lót đuôi thỏ xuống, thay sang quần áo của mình, hỏi.

Hạ Hoằng Thâm giải đáp vấn đề này cho cậu, "Tạp niệm quá nhiều, đây là biểu hiện của việc tu luyện chưa đủ."

Lý Trăn Nhược: "Khi nghĩ đến quần ren lọt khe, trong đầu lại nghĩ đến những thứ khác..." Cái này không thể trách cậu được. Lúc trước có xem mấy thứ linh tinh, đến lúc hoá hình lại hiện lên trong đầu.

Hạ Hoằng Thâm đặt tay lên đầu câu, "Loại bỏ tạp niệm trong lòng, giống như lúc cậu muốn hoá hình người. Nếu không loại bỏ được tạp niệm, con đường tu luyện trong tương lai sẽ khó khăn đấy."

Nghe những lời này, cậu có hơi chán nản, "Đã hiểu."

Tống Quân nhẹ nhàng an ủi, "Không sao đâu, cứ từ từ thôi."

Lý Trăn Nhược "ừm" một tiếng.

Tống Quân: "Cậu nói muốn điều tra kẻ thù của mình, sao rồi?"

Lý Trăn Nhược đặt mông ngồi xuống ghế sofa, "Tôi nghĩ mình đã biết là ai làm. Nhưng vẫn cần phải điều tra cho rõ ràng, nếu không khi giết kẻ kia để báo thù tôi không yên tâm."

Tống Quân đặt tay lên vai cậu, "Không cần vội, tôi tin sẽ có ngày chân tướng được phơi bày."

Lý Trăn Nhược không kìm được nắm lấy tay Tống Quân, "Cảm ơn."

Hạ Hoằng Thâm lạnh mắt nhìn hai người, khẽ búng ngón tay. Bỗng, mu bàn tay nhói đây, rút tay ra khỏi tay Tống Quân, cậu nhìn Hạ Hoằng Thâm, "Thầy keo kiệt thật."

Buổi chiều, Lý Trăn Nhiên đã bàn giao xong công việc nên đến trường Đại học đón Lý Trăn Nhược.

Lý Trăn Nhược lên xe, hỏi anh: "Anh tính nghỉ dài hạn?"

Lý Trăn Nhiên cười, "Ừ, muốn mời em ăn cơm. Em muốn ăn gì?"

Lý Trăn Nhược: "Ăn gì cũng được hết. Ăn xong rồi chúng ta đi xem phim."

Anh liếc cậu một cái nhưng không phản đối, khởi động xe.

Ăn cơm xong, hai người thực sự ngồi trong rạp chiếu phim và xem một bộ phim.

Dù là Lý Trăn Nhược hay là Lý Trăn Nhiên đều cảm thấy trải nghiệm này có chút mới mẻ. Tuy rằng bộ phim không hay lắm nhưng hai người xem nó rất thích thú.

Đi được nửa đường, điện thoại của Lý Trăn Nhiên rung lên. Anh đứng dậy cầm điện thoại ra chỗ khác nghe.

Lý Trăn Nhược vừa ăn bắp rang bơ vừa đợi anh. Một lúc sau, anh quay lại ngồi xuống cạnh cậu. Đột nhiên, âm thanh trầm thấp ghé sát tai cậu vang lên: "Cao Kỳ gửi cho anh một cái ảnh. Muốn xem không?"

Hơi thở nóng rực của anh khiến Lý Trăn Nhược hơi rụt cổ lại nhưng bị nội dung của lời nói làm cho kinh ngạc.

Lý Trăn Nhiên đưa cho cậu xem tấm ảnh. Đó là một tấm ảnh đã được phục chế. Trên ảnh là một đôi nam nữ chụp chung. Là mẹ của cậu, Triệu Vũ Quỳnh và một người đàn ông trông giống cậu.

Khung cảnh của tấm ảnh này giống với hai tấm ảnh mà cậu tìm thấy trong nhà của Triệu Vũ Quỳnh.

Rạp chiếu phim không tiện nói chuyện, cậu không thể ngồi yên được nữa. Lý Trăn Nhược đứng dậy, kéo Lý Trăn Nhiên đi ra ngoài.

Mặc dù không chắc chắn nhưng cậu cảm thấy Lý Trăn Thái sẽ hoài nghi cậu không phải con ruột của Lý Giang Lâm. Chắc là từ tấm ảnh này. Sao anh ta lại tìm được nó?

Ra khỏi rạp chiếu phim, Lý Trăn Nhược hỏi Lý Trăn Nhiên: "Cao Kỳ có nói làm sao mà anh ta có được bức ảnh này không?"

Lý Trăn Nhiên lắc đầu, "Cao Kỳ nói đây là giới hạn của mình, không thể nói thêm điều gì nữa. Anh ta giao tấm ảnh này ra là vì anh ta cho rằng em đã không còn tồn tại trên đời này nữa."

Lý Trăn Nhược nhìn điện thoại Lý Trăn Nhiên thật lâu, trong lòng thấy tức giận.

Kỳ thực, nếu cậu là Lý Trăn Thái, cậu cũng sẽ hành động như anh ta sau khi nhìn thấy tấm ảnh này. Vấn đề là cậu không phải con ruột của Lý Giang Lâm nên bị phát hiện ra cũng chẳng thể trách Lý Trăn Thái được. Điều cậu thực sự quan tâm là ai đã giết mình. Trong lòng gần như tin rằng có liên quan đến Lý Trăn Thái, nhưng cậu cần một đáp án chính xác.

Lý Trăn Nhiên đưa tay sờ đầu cậu, ngón tay luồn vào tóc cậu nhằm xoa dịu cảm xúc của cậu.

Lý Giang Lâm không phải bố ruột của Lý Trăn Nhược. Vậy thì người đàn ông trong ảnh là bố ruột của cậu. Cậu đã từng xem tấm ảnh này, hiện nó vẫn còn nằm trong quyển album của Phượng Tuấn Nguyên. Đối với cậu, bố ruột của mình là ai, cậu không quan tâm. Hiện tại, cậu chỉ muốn biết tiền căn hậu quả mà thôi.

Triệu Vũ Quỳnh làm thế nào có thể phát sinh quan hệ với người đàn ông này? Rồi lại tự nguyện trở thành tình nhân của Lý Giang Lâm? Lừa Lý Giang Lâm để sinh cậu ra?

Những điều này có lẽ chẳng liên quan gì đến việc Lý Trăn Thái phơi bày thân phận của cậu, còn mua người giết cậu nữa. Nhưng chúng không thể không liên quan đến tình hình hiện tại.

"Em nghĩ..." Lý Trăn Nhược nói được hai chữ, dừng một chút ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên, "Em sẽ đi về quê của Triệu Vũ Quỳnh một chuyến."

Lý Trăn Nhiên: "Được, anh đi với em."

Buổi tối, Lý Trăn Nhiên tắm rửa, Lý Trăn Nhược đứng trước cửa số hóng gió.

Lúc này mọi người đều đã ngủ, chẳng có ai chú ý đến sự tồn tại của cậu. Thời tiết càng ngày càng lạnh, Lý Trăn Nhược sau khi biến thành người phải đi tìm quần áo bọc lấy cơ thể.

Vì đã xem qua hai tấm ảnh trong nhà cũ của Triệu Vũ Quỳnh, cậu cũng chẳng ngạc nhiên mấy khi Cao Kỳ gửi bức ảnh đó cho Lý Trăn Nhiên. Ngược lại, cậu càng để ý những gì Hạ Hoằng Thâm nói với cậu hôm nay.

Cậu có tạp niệm nên tu luyện chậm.

Có một điều cậu dám khẳng định là hiện tại cậu thể buông bỏ tạp niệm để một lòng tu luyện, mà cậu cần thông qua tu luyện để đạt được nhiều sức mạnh hơn.

Lý Trăn Nhược cởi bộ đồ ngủ ra. Ban nãy cậu lười không mặc quần lót. Cậu đặt nhẹ tay lên bệ cửa sổ, nhắm mắt lại.

Gió đêm lướt qua cơ thể, còn mang theo cả hơi lạnh. Cậu cố gắng không có bất kỳ tạp niệm nào, chỉ nghĩ đến một thứ. Không cần quá phức tạp, chỉ là một cái quần lót đuôi thỏ.

Linh lực chậm rãi quấn quanh nửa người dưới. Trong đầu tập trung vẽ ra quần lót, vẽ đến rõ từng chi tiết, cuối cùng là cái đuôi tròn trắng.

Khi mở mắt ra, nửa người dưới được linh lực bao lấy tạo thành một cái quần lót. Cậu đưa tay sờ mông mình, nắn nắn cái đuôi xù mềm mại, sau đó cúi đầu nhìn từng chi tiết một cách cẩn thận. Tự hỏi mình cái quần lót này có gì khác với cái quần lót trong tưởng tượng của cậu?

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra.

Khăn tắm quấn quanh eo Lý Trăn Nhiên, anh vừa lau tóc vừa đi chân trần ra ngoài. Anh thấy Lý Trăn Nhược cúi xuống nhìn quần lót của mình, mà anh cũng thấy cái đuôi trắng ở sau quần lót đen.

Ném khăn bông xuống cái ghế bên cạnh, Lý Trăn Nhiên đứng trước mặt cậu hỏi: "Anh có thể hiểu là em đang quyến rũ anh không?"

Lý Trăn Nhược có chút vui vẻ, nói: "Anh xem, là em dùng linh lực biến ra đấy!"

Lý Trăn Nhiên nghe vậy thì quỳ xuống nhìn quần lót. Ngón tay miết lấy mép quần lót, anh ngẩng đầu nhìn cậu, "Cảm giác rất mềm."

Khoảng cách quá gần, Lý Trăn Nhược hơi ưỡn eo sát vào mặt anh, cười cười.

Lý Trăn Nhiên không giận. Anh kéo quần lót của cậu xuống, tò mò hỏi: "Biến ra từ lông mèo à?"

Lý Trăn Nhược không nói phải hay không không phải, cố gắng biến ra một cái quần dài màu đỏ.

Lý Trăn Nhiên đứng lên đối mặt với cậu, thì thầm sát bên tai cậu: "Biến thêm cái khác được không?"

Lý Trăn Nhược nhỏ giọng đáp lại: "Được."

Sau đó, cậu lại biến ra một cái quần len. Lý Trăn Nhiên rút một sợi len trên cái quần ra, "Em có thể đừng biến ra quần nữa được không?"

Lý Trăn Nhược đổi thành đôi tất.

Lý Trăn Nhiên cởi tất ra, trên tay anh đầy lông mèo, "Có sợ trụi lông không?"

"Không đâu!" Lý Trăn Nhược gào lên, "Nó có thể mọc lại!"

Qua một đêm thử nghiệm, mặc dù là cùng Lý Trăn Nhiên chơi đùa nhưng Lý Trăn Nhược cũng phát hiện ra, linh lực của mình không biết là có hạn hay quá yếu mà chỉ có thể biến ra được những bộ quần áo đơn giản. Nếu quá nhiều chi tiết, hoặc là kiểu dáng cầu kỳ thì sẽ thất bại.

Nhưng tình trạng hiện tại là đủ với cậu rồi. Cậu có thể tùy ý hoá hình mà không cần trần truồng chạy trên đường.

Sau này không cần dựa vào Lý Trăn Nhiên, cậu cũng có thể tùy ý ra vào nhà họ Lý.

Ngày hôm sau, khi ăn sáng xong, Lý Trăn Nhiên cầm giấy lau miệng, nói với Lý Giang Lâm: "Bố, con định ra ngoài trong đợt nghỉ phép này."

Ôn Thuần rời đi, Lý Trăn Thái đang ở thời điểm đắc ý nhất. Cho nên anh ta về nhà, coi như chưa từng có chuyện gì giữa mình và Lý Giang Lâm.

Nghe Lý Trăn Nhiên nói lời này, Lý Giang Lâm chưa kịp bày tỏ ý kiến, Lý Trăn Thái đã nhiệt tình hỏi: "Định đi đâu?"

Lý Trăn Nhiên đáp: "Lái xe ra ngoài chơi, chỗ nào cũng đi một chút."

Lý Trăn Thái cười nói: "Anh thực sự là ghen tị với em có thời gian rảnh rỗi đi chơi. Nhưng mà anh quá bận, không có thời gian rảnh."

Lý Trăn Nhiên: "Chuyện công ty làm phiền anh rồi."

Lý Trăn Thái: "Là chức trách của anh."

Lý Giang Lâm không nói lời nào nhìn Lý Trăn Nhiên. Vẻ mặt ông không đồng ý nhưng lời cũng không nói ra khỏi miệng.

Lý Trăn Thái lại hỏi: "Lão Nhị, em tự lái xe hay là tài xế lái?"

Lý Trăn Nhiên: "Không dẫn theo tài xế."

Lý Trăn Thái: "Tài xế của anh nghỉ mấy ngày, để tài xế của em lái xe cho anh đi."

Lý Trăn Nhược nằm cạnh chân Lý Trăn Nhiên, nghe thế thì tức giận, lập tức đứng lên.

Lý Trăn Nhiên mỉm cười đáp, "Không thành vấn đề, em sẽ nói với tài xế một tiếng." Nói xong, anh dùng chân xoa bụng Lý Trăn Nhược.

Lý Trăn Nhược bị xoa đến thoải mái, vội nằm sấp xuống đè chân anh lại, giả bộ muốn gặm ngón chân anh.

Lúc này Chu Khải mới bình minh, đôi mắt vẫn còn nhiễm cơn buồn ngủ mà mở cửa phòng nhìn bọn họ.

Lý Trăn Thái cảm thấy mình nhờ họa được phúc nên không quan tâm chuyện đâm sau lưng của Chu Khải. Thấy Chu Khải đã dậy, anh ta gọi gã đến ăn sáng cùng.

Lý Trăn Nhiên cúi xuống ôm Lý Trăn Nhược rồi đứng lên.

Lý Trăn Thái: "Em muốn mang mèo đi chơi cùng?"

"Ừm." Lý Trăn Nhiên nói, "Cho nó đi mở mang kiến thức một chút."

Lý Trăn Thái cười lớn như thể anh ta nghe được một câu chuyện cực kỳ hài hước.

Rốt cuộc Lý Giang Lâm cũng chịu mở miệng nói với anh: "Có thời gian thì nghĩ cho kỹ, tự mình giải quyết cho tốt."

Lý Trăn Nhiên gật đầu, "Vâng."

Đi ngang qua Chu Khải, gã dụi mắt hỏi anh, "Đi đâu thế?"

Lý Trăn Nhiên không định trả lời gã, chỉ giơ tay lắc lắc trước mặt gã, tay còn lại ôm mèo vững bước đi ra ngoài.

Trong khi bọn họ đang ăn sáng, dì Vương đã chuẩn bị cho anh hai bộ quần áo đặt vào trong một cái vali nhỏ.

Đặt mèo ở ghế phụ lái, vali để vào cốp xe, Lý Trăn Nhiên lái một chiếc xe địa hình rời khỏi gara. Vừa ra khỏi cổng, Lý Trăn Nhược không chờ nổi mà biến thành người, mặc một cái áo phông dài tay đơn giản và quần thể thao, giận dữ nói với Lý Trăn Nhiên: "Lý Trăn Thái là cái quái gì?"

Lý Trăn Nhiên nhàn nhạt cười, "Lần đầu tiên em gặp anh ta à?"

Lý Trăn Nhược: "Để xem anh ta đắc ý được bao lâu."

Lý Trăn Nhiên duỗi tay xoa đầu cậu, đổi chủ đề hỏi: "Lần này có khả năng sẽ gặp bố ruột của mình, em không lo lắng sao?"

Lý Trăn Nhược không ngờ anh sẽ hỏi cái này, sửng sốt một chút mới đáp: "Không." Lời cậu nói là thật. Người bố ruột kia cậu chẳng có tí tình cảm gì. Lần này đi một chuyến không phải vì tìm bố mà là muốn biết Triệu Vũ Quỳnh vì sao lại lừa Lý Giang Lâm coi cậu như con ruột của ông.

Im lặng một hồi, Lý Trăn Nhược chậm rãi nói: "Cơ thể của em là được ông ấy cho nhưng bây giờ không còn nữa. Giờ chỉ còn lại linh hồn, không liên quan gì đến ông ấy nữa. Linh hồn của em là của một mình em."

Lý Trăn Nhiên vốn dịu dàng xoa đầu cậu đột nhiên dùng sức kéo tóc cậu, mạnh bạo hôn lên môi cậu.

Nụ hôn ngắn ngủi nhưng Lý Trăn Nhược vẫn hoảng sợ đẩy anh ra để anh nhìn đường. May mà đoạn đường này là đường thẳng, cũng không có xe nào chạy gần.

"Em là của anh." Lý Trăn Nhiên nghiêm túc nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.