"Tôi không đi! Có chết cũng không đi!"
Trước cửa hàng bách hóa, một giọng nam lanh lảnh mang theo chút khàn khàn suy yếu thu hút sự chú ý của người qua đường.
Quay đầu nhìn sẽ thấy một chàng trai anh tuấn quang minh lẫm liệt lôi kéo một thiếu niên gầy yếu đang cố vùng vẫy giãy dụa, hình như chân cậu bé còn bị cà nhắc.
"Chỉ đi dạo cửa hàng thôi mà, tôi có ăn thịt cậu đâu." Hình Chính Hạo lắc đầu thở dài, đi ra đường lại làm người ta vây xem, cứ như cô nương lần đầu lên kiệu hoa không bằng.
"Chỗ kia chính là ăn thịt người, anh đi đi đừng kéo tôi." Thái độ A Tiện cũng rất kiên quyết.
"Sao lại ăn cậu được?" Hình Chính Hạo buồn cười nói: "Tôi đâu có bắt cậu trả tiền."
A Tiện cố sức gỡ ra bàn tay Hình Chính Hạo đang lôi kéo mình nhưng vô ích, chỉ có thể dùng ánh mắt đe dọa anh.
"Dù thế nào tôi cũng không đi! Chết cũng không đi!"
Ký ức tuổi thơ đau thấu xương khiến cậu không muốn quay lại nữa, mỗi lần tỉnh giấc nửa đêm đều là vì cơn ác mộng kia.
A Tiện dứt khoát ngồi phịch xuống đất, cậu hay thấy bọn trẻ bị mẹ kéo đi thường dùng chiêu này để chống cự.
Nhưng Hình Chính Hạo đâu phải người bình thường, người ta là cảnh sát phú nhị đại, anh không chỉ biết giáo dục tư tưởng mà còn biết dùng vũ lực nữa.
"Nếu cậu không đi thì trả lại tôi tiền ăn ở mấy ngày qua đi." Anh khom lưng, một tay ôm A Tiện còn tay kia luồn qua khuỷu gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-vu/898680/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.