Nửa đêm Hình Chính Hạo nghe tiếng thở dồn dập yếu ớt, tỉnh lại mới phát hiện sắc mặt người trong ngực trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, sờ lên trán thì nóng hổi.
Điều anh lo lắng nhất đã tới, có lẽ lúc đồ ngốc này tắm rửa không băng bó kỹ vết thương trên chân nên bị dính nước nhiễm trùng rồi.
Đồ ngốc...... Hình Chính Hạo thở dài trong lòng nhưng tuyệt nhiên không hề chậm trễ.
Vào thư phòng mở thùng thuốc lấy ra thuốc hạ sốt, có em gái làm bác sĩ, dù là bác sĩ tâm lý cũng giúp anh nhận thức được tầm quan trọng của hộp sơ cứu trong nhà.
Anh bưng ly nước vào phòng ngủ nhẹ nhàng đánh thức A Tiện đang mê man.
"A Tiện...... Uống thuốc đi......"
A Tiện chậm chạp mở mắt. Trong mơ hồ được Hình Chính Hạo nâng lưng ngồi dậy.
Mê man, mơ hồ, mờ mịt.
Ánh mắt ngây thơ này, còn có khuôn mặt ửng hồng vì sốt cao, đôi môi tái nhợt mấp máy......
Lập tức chiếm lấy trái tim Hình Chính Hạo.
Nhưng một giây sau A Tiện lại đeo lên mặt nạ lưu manh: Cậu tưởng Hình Chính Hạo bắt mình cuốn gói ra đi, "Làm gì vậy ông chủ Hình, chính anh nói sẽ cho tôi ăn không ở không mà."
Hình Chính Hạo còn đắm chìm trong ánh mắt của người nào đó vừa mới tỉnh, không cách nào tự kềm chế.
Hồi lâu sau anh mới liếm môi nói: "Cậu phát sốt, phải uống thuốc. Nếu uống thuốc vẫn không hết thì đưa cậu tới bệnh viện."
"Không đi!" A Tiện lớn tiếng nói. "Chỗ rách nát kia tôi không đi đâu!"
Hình Chính Hạo nghiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-vu/898678/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.