Sở Tê ôm y phục đứng tại chỗ một lát, ngẩng mặt nhìn lên trời. Bầu trời tại Ma Vực xám xịt hơi ánh tím, thỉnh thoảng nơi chân trời sẽ xuất hiện hai màu hồng lam, đan xen nhau có chút mị lực quỷ quyệt. Sư phụ rời đi, nhưng toàn bộ đều như chưa từng xảy ra. Sở Tê đứng trong chốc lát, bỗng nhớ lại khi a nương chết, chưa nói tới đau thương khôn xiết, chỉ đơn giản là hơi sợ hãi và mê man. Nhưng sư phụ nói bọn họ sẽ còn gặp lại nhau. Mười năm, trăm năm... Sở Tê nghĩ: Ta có thể sống thêm trăm năm nữa sao? Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân, Sở Tê quay đầu lại theo bản năng. Yêu Tác thở hồng hộc nhìn hắn, trừng lớn đôi mắt, hỏi: "Sư phụ ngươi đâu?" Sở Tê suy nghĩ một lát, nói: "Ngài ấy nói mình tới Phá Thế Thiên Cư." Yêu Tác thoáng cứng họng. Tựa như nhân gian có cách nói đi chầu trời với người đã chết, khi thần linh ngã xuống cũng có một cách nói như vậy, chính là quy vị. Có người nói tất cả Thần đều là quả kết từ cây mà Tư Đạo hay ngồi dưới ở Phá Thế Thiên Cư, bọn họ tiến vào Tam giới, theo hiệu triệu mà sinh ra, cũng theo hiệu triệu mà trở về. Về Phá Thế Thiên Cư... chính là biến mất trong Tam giới. Sở Tê không có phản ứng gì đặc biệt, hắn lẳng lặng ôm y phục của sư phụ, nhìn Yêu Tác bằng ánh mắt trong suốt: "Ta muốn tới Phá Thế Thiên Cư." "Tiểu Thất à..." Yêu Tác tiến lên một bước, muốn nói rằng: Thôi, ngươi cũng khó mà tìm được y. Nhưng Sở Tê có vẻ thật sự không rõ Phá Thế Thiên Cư có ý nghĩa gì, lòng hắn ta hơi co lại, nuốt lời nói vừa tới bên miệng xuống: "Nếu muốn tới đâu thì phải tìm bản thể của ngươi về trước mới có khả năng." "Các ngươi chuẩn bị khi nào phát binh?" "Phải xem huynh trưởng ta đã." "Đã bao nhiêu ngày rồi." Sở Tê hạ quyết tâm, nói: "Ta đánh tiên phong." Hắn quay người, như nghĩ tới gì đó, chợt quay đầu nhìn hắn ta, cất giọng lễ phép: "Có thể chứ?" "Ta... ta sẽ cố gắng hết sức thuyết phục huynh trưởng." Sở Tê gật đầu, ôm y phục sư phụ trở về chỗ ở. Sư phụ không còn nữa, hắn phải bảo vệ tốt bản thân mình. Đại năng Ma Vực đông đảo, phải dốc sức làm việc tốt giúp mọi người, phải sống thật tốt tới ngày gặp lại sư phụ. Yêu Tác do dự đuổi kịp bước chân hắn, lặng lẽ quan sát vẻ mặt hắn, nói: "Tiểu Thất, nếu ngươi khó chịu thì có thể nói với ta." Sở Tê nhìn hắn ta đầy kỳ lạ: "Vì sao ta lại khó chịu?" "Sư phụ ngươi..." "Chỉ không gặp mặt một khoảng thời gian mà thôi, ngài ấy cũng đâu chết." Quả là ngây thơ. Yêu Tác đau lòng, nói: "Ngươi nói rất đúng, y không... ngã xuống, cả hai sẽ còn gặp lại, nhưng khả năng sẽ mất thời gian hơi lâu. Ngươi đừng suy nghĩ miên man..." Sở Tê nhíu mày: "Vì sao ta phải suy nghĩ miên man?" "......" Thật sự không hiểu nổi mạch não của nhóc điên, không biết hắn tin lời sư phụ thật hay là cố nén đau thương lừa mình dối người. Nhưng mặc kệ thế nào Yêu Tác cũng thấy cực kỳ khổ sở, hít thở không thông. "Vậy... ngươi muốn ta cùng ngươi... uống rượu hay không?" "Không muốn." Sở Tê nói: "Sư phụ sẽ tức giận." Sở Tê lại quen thói suy bụng ta ra bụng người, nếu hắn bị ép phải bất đắc dĩ rời xa sư phụ mà sư phụ muốn uống rượu riêng với người khác, chắc chắn hắn sẽ tức giận. Yêu Tác hơi khiếp sợ. Lại không dám chắc chắn lắm. Sở Tê thật sự không hiểu Thần quân tới Phá Thế Thiên Cư đại diện cho điều gì sao? Hắn ta không nhịn được nói: "Ngươi có nghĩ tới vì sao sư phụ ngươi... đột nhiên tan biến, đột nhiên rời đi không?" "Ngài ấy truyền công cho ta, không cẩn thận truyền nhiều." Sở Tê bỗng nhiên dừng bước, ngờ vực nói: "Truyền công truyền nhiều, sẽ dẫn dẫn tới linh thể tan hết......" Giọng nói đột nhiên im bặt. Sở Tê không biết vì sao từ này lại đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, nhưng hắn quả thực đã thấy sư phụ tan sạch linh thể, hồn phi phách tán. Hắn lẳng lặng tiếp tục đi về phía trước. Trái tim Yêu Tác co chặt, chần chờ đuổi theo hắn: "Tiểu... Tiểu Thất..." Sở Tê không nói một lời. Hắn nhanh chóng quy hoạch chuyện tương lai trong đầu. Sư phụ không còn nữa, nhưng ngài nói ngài muốn tới Phá Thế Thiên Cư, ngài sẽ không lừa mình, vậy nên muốn tìm được sư phụ thì nhất định phải tới Phá Thế Thiên Cư. Có lẽ sư phụ giấu mình tại nơi đó, có lẽ sư phụ đang ám chỉ mình giết Thiên Đạo, sau đó cứu ngài sống lại. Muốn tới Phá Thế Thiên Cư ắt phải vòng qua Thiên giới, vòng qua Minh Đạm, vòng qua tìm về tâm tinh. Vậy giết Minh Đạm trước đi. Giết gã rồi tính xem bước tiếp theo nên làm gì. Sở Tê quay về chỗ ở, đóng sầm cửa lại. Yêu Tác bất ngờ bị nhốt ngoài cửa, suýt nữa bị cánh cửa kẹp trúng mũi. Hắn ta lo lắng nói: "Tiểu Thất ơi, nếu ngươi muốn khóc thì cứ khóc ra..." "Rầm ───" Một cỗ khí kình đột nhiên xông ra từ sau cửa, xuyên qua đánh thẳng lên người hắn ta. Yêu Tác không kịp đề phòng, bay thẳng ra ngoài, che ngực, đau đến nhe răng nhếch miệng. Nghe thấy hắn lạnh lùng thốt ra: "Cút." ... Nhóc điên này, lật mặt cũng nhanh quá. Sở Tê khoanh chân ngồi trên giường, nhìn chằm chằm bạch y bên cạnh một lát, duỗi tay gấp gọn lại, gấp xong nhìn một lát, lại giũ ra khoác lên người. Ngón tay trắng nõn lộ ra từ tay áo to rộng, Sở Tê rũ mắt nhìn chỉ tay của mình, nhỏ giọng nỉ non: "Sư phụ... em sẽ chờ ngài." Từ Nhân giới hướng lên trên, xuyên qua Tiên giới, Thần giới, Cửu Trọng Lăng Tiêu, Vô Cực Quá Hư, vượt qua Liệt Vân Thánh Lôi, Bạch Hồng Bất Diệt Chi Cảnh, đi thêm chín mươi chín vạn năm nghìn tám trăm dặm... Bạch y nhân an tọa dưới tàng cây đột nhiên mở đôi mắt. Ánh mắt y như mực, mày hơi nhíu lại, chậm rãi nhấc tay day mi tâm. Tiếp theo trong nháy mắt, động tác của y bỗng dừng lại. Mắt đen chuyển sang màu vàng kim, y từ từ vung tay áo, một cuộn tranh chậm rãi hiện ra. Chẳng qua chỉ day mi tâm một chút, Hạ giới đã qua mấy tháng. Thần quân đi rồi, Ma chủ tạm thời bác bỏ ý tưởng tấn công Thiên giới mà Sở Tê đã chuẩn bị nhiều ngày, lý do vì năng lực thực chiến của Sở Tê thiếu hụt quá nhiều, vẫn chưa đủ để đánh thắng Minh Đạm. Sở Tê không nói năng gì, quay về chỗ ở, tiếp tục khoác y phục Thần quân để lại, kiên nhẫn tu luyện. Hắn làm gì cũng luôn dốc lòng dốc sức, dáng vẻ cố chấp khiến người ta cảm nhận được chút bệnh hoạn. Thần quân rời đi không những không khiến hắn trở nên tiêu cực, mà hắn còn nhớ rõ câu dặn dò 'Đừng làm việc ngốc' kia của đối phương, không dễ nổi giận, không dễ bị khiêu khích, lúc tu luyện càng nghiêm túc hơn lúc trước. Hắn thật sự có thể làm được một người tâm không tạp niệm. Sở Tê tu luyện cực kỳ nghiêm túc một thời gian, rảnh rỗi thì mang theo Âm Dương Quái Khí so đấu với đại năng Ma Vực, thắng thì đắc ý dào dạt, thua thì rầm rì, nhìn có vẻ không khác gì khi trước. Thần quân ngầm giễu, xem ra bản thân mình trong lòng hắn chẳng qua cũng chỉ đến thế. Mãi tới khi y phát hiện hàng ngày mỗi khi trở về, Sở Tê đều sẽ nhìn bầu trời rộng lớn một lát, trong đôi mắt sáng trong kia ẩn chứa vài phần hướng tới và nhớ nhung, còn chứa chút tủi thân và khổ sở không rõ. Mắt vàng hơi tối lại. Sở Tê tu luyện gần tháng, một buổi tối nào đó bỗng nằm mơ, mơ thấy Thần quân nói nhớ nhà. Ngủ một giấc dậy, hắn yên lặng ôm y phục của Thần quân ở đầu giường vào lòng, nhắm mắt lại, khó phát hiện hàng mi dài đã ươn ướt. Sở Tê thật sự rất ít khi khóc. Kể cả khi mất đi mẫu thân, mất đi sư phụ, hắn cũng không khóc. Nhưng không khóc thật sự có nghĩa hắn không có trái tim, không khổ sở sao? Bạch y nhân chậm rãi đứng lên. Tầng mây dưới chân y tự giác xếp thành cầu thang mềm mại, mặc cho y giẫm lên, từ từ hành hạ. Vật nhỏ vô tri vô giác trở thành đầu sỏ hại chết y, nhưng vật nhỏ không biết gì hết, em ấy nào sai ở đâu đâu? Nhìn xem, em ấy còn khóc nhè vì y này. Sở Tê nhanh chóng ngẩng mặt lên từ y phục, hắn rũ lông mi đen nhánh, gấp gọn y phục bỏ vào túi Càn Khôn, sau đó xuống giường đi ra ngoài. Hắn tới từ biệt Ma chủ, nói với ông ta: "Sư phụ nhớ nhà, ta muốn dẫn ngài ấy về nhà." Thái độ của Ma chủ phức tạp. Trên người Sở Tê có một đặc tính rất ly kỳ, khi mới gặp có lẽ sẽ vì sự ác độc tàn bạo của hắn mà muốn bắt nạt hắn, nhưng ở chung lâu rồi thì sẽ bị sự ngây thơ thuần túy trên người hắn hấp dẫn, thậm chí còn cảm thấy hắn lúc tàn nhẫn cũng thật đáng yêu, dĩ nhiên tiền đề là người bị đối xử tàn nhẫn không phải mình. ... Chắc chắn Thiên Đạo ám chỉ cho hắn rồi. Ma chủ đờ mặt, nói: "Một mình ngươi có thể không? Để Yêu Tác đi cùng ngươi nhé?" "Không." Sở Tê nói: "Sư phụ đi cùng ta." "Sư phụ ngươi chỉ còn một bộ y phục." Ánh mắt Sở Tê lập tức trở nên thẳng băng, ngấm chút quỷ khí dày đặc: "Sư phụ, sẽ ở Phá Thế Thiên Cư, nhìn ta." "......" Nhóc con thật khiến người ta đau lòng mà. Rất khó mở miệng nói với hắn rằng thật ra sư phụ ngươi chết rồi, cái gì mà Phá Thế Thiên Cư chứ, đó chẳng qua chỉ là chuyện ma quỷ lừa gạt trẻ con ba tuổi thôi. Nhưng với ông ta mà nói, Sở Tê cũng không khác đứa trẻ ba tuổi là bao. Ma chủ phất tay thả hắn đi. Sở Tê rời đi không quay đầu lại, mãi đến khi tới cửa ra, mới thấy Ô Phàm vội vàng cưỡi yêu thú tới đưa cho hắn một chiếc bọc nhỏ: "Nè, Nhị Công tử chuẩn bị cho ngươi một ít đồ ăn, còn có một ít bùa chú chạy trốn, ngươi tự vẽ cho cẩn thận, đỡ phải dây vào thứ không nên dây vào, không chạy thoát." Sở Tê nhận lấy, nói: "Cảm ơn." . Truyện Phương Tây Cũng không biết hắn có nhớ kỹ nhân tình này hay không, tóm lại khi cảm ơn người ta không nghe ra được bao nhiêu cảm kích từ hắn. "Thật giỏi..." Cái đồ không tim không phổi. Thần quân vừa đi xuống vừa nghĩ thầm. Những người này đều không hiểu vật nhỏ của y, dù trông em ấy có vẻ vô tư như vậy, nhưng thật ra tốt xấu đều ghi tạc trong lòng. Trong lòng em ấy có một cán cân, chỉ cần ngươi thả vật nào đó lên thì khi có cơ hội em ấy nhất định sẽ trả lại. Vật nhỏ của y ra khỏi Ma Vực, đi thẳng một đường về Thần điện, khi ngang qua trấn nhỏ đã từng giam cầm Thần quân kia, em dừng lại một ngày, vẫn chọn căn phòng đó. Tiểu nhị ngượng ngùng nói với em: "Phòng đó đã có khách đặt trước." Sở Tê nhàn nhạt nói: "Đuổi hắn ta, cho ta ở." "Thế này... chỉ sợ không ổn lắm." Sở Tê lật tay đập nát ghế, nhìn khuôn mặt cứng đờ của tiểu nhị, bình tĩnh nói: "Tìm hắn tới đây, ta gặp." Thần quân nghĩ: Không trực tiếp lấy mạng người luôn. Bé ngoan tiến bộ rồi. Sau đó Sở Tê công khai vào ở gian phòng kia dưới ánh nhìn hoảng sợ của cả đám người. Chiều hôm đó, khách đặt trước tới giành giật với hắn. Hai bên đối đầu, khách trọ kia đen mặt nói: "Ngươi tới trước, hay là ta tới trước?" Sở Tê lễ phép nói: "Ngươi tới trước." Thần quân lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Vật nhỏ còn hiểu cách nhún nhường, có yêu cầu thì phải thương lượng như vậy mới đúng. Khách trọ miệng lưỡi lưu loát, nói một đống lời gì mà thứ tự trước sau. Sở Tê không hé răng. Khách trọ hỏi hắn: "Ngươi còn gì để nói không?" "Đến lượt ta?" "Đúng vậy." Sở Tê rũ Trường Thiện ra khỏi tay áo, roi dài cắt qua, lập tức cuốn lấy cổ khách trọ, túm thẳng người đó ném vào lu nước lớn. Khách trọ cắm đầu xuống nước, một lúc lâu sau vẫn chưa bò ra được. Đám người quây xem cuối cùng cũng hoàn hồn, vội ba chân bốn cằng túm người ra, đồng loạt nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi. Khách trọ sặc vài ngụm nước, giận dữ: "Ngươi có ý gì đấy?!" "Ta muốn ở thì ở." Sở Tê chậm chạp nói: "Nói mấy thứ đạo lý bỏ đi với ngươi làm gì." Có lẽ nhớ tới lời dạy của Thần quân, hắn vẫn nghiêm túc bổ sung thêm một câu: "Nhưng ngươi nói thì ta sẽ nghe." Chính là nghe trên mặt chữ. Bước chân giẫm lên thang mây của bạch y nhân cứng đờ. ... Cuối cùng vẫn là gửi gắm sai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]