Sở Tê ôm y phục đứng tại chỗ một lát, ngẩng mặt nhìn lên trời. Bầu trời tại Ma Vực xám xịt hơi ánh tím, thỉnh thoảng nơi chân trời sẽ xuất hiện hai màu hồng lam, đan xen nhau có chút mị lực quỷ quyệt.
Sư phụ rời đi, nhưng toàn bộ đều như chưa từng xảy ra.
Sở Tê đứng trong chốc lát, bỗng nhớ lại khi a nương chết, chưa nói tới đau thương khôn xiết, chỉ đơn giản là hơi sợ hãi và mê man.
Nhưng sư phụ nói bọn họ sẽ còn gặp lại nhau. Mười năm, trăm năm... Sở Tê nghĩ: Ta có thể sống thêm trăm năm nữa sao?
Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân, Sở Tê quay đầu lại theo bản năng. Yêu Tác thở hồng hộc nhìn hắn, trừng lớn đôi mắt, hỏi: "Sư phụ ngươi đâu?"
Sở Tê suy nghĩ một lát, nói: "Ngài ấy nói mình tới Phá Thế Thiên Cư."
Yêu Tác thoáng cứng họng.
Tựa như nhân gian có cách nói đi chầu trời với người đã chết, khi thần linh ngã xuống cũng có một cách nói như vậy, chính là quy vị.
Có người nói tất cả Thần đều là quả kết từ cây mà Tư Đạo hay ngồi dưới ở Phá Thế Thiên Cư, bọn họ tiến vào Tam giới, theo hiệu triệu mà sinh ra, cũng theo hiệu triệu mà trở về.
Về Phá Thế Thiên Cư... chính là biến mất trong Tam giới.
Sở Tê không có phản ứng gì đặc biệt, hắn lẳng lặng ôm y phục của sư phụ, nhìn Yêu Tác bằng ánh mắt trong suốt: "Ta muốn tới Phá Thế Thiên Cư."
"Tiểu Thất à..." Yêu Tác tiến lên một bước, muốn nói rằng: Thôi, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-than-cung-cu-quoc-trieu-bai-than-quan-quan-tuyen/1316351/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.