Sở Tê hiếm khi ghét ăn món nào đó, cùng lắm chỉ là thích hoặc rất thích ăn món nào mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn quyết định ghét bánh hoa, bất kỳ loại hoa gì được dùng để làm bánh hoa hắn đều không bao giờ muốn nhìn thấy, kể cả hoa quế vị ngon nhất cũng thế.
Từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn cho rằng Thần quân và Dạng Nguyệt chỉ gặp mặt một lần, Thần quân chỉ nhận gửi gắm của Thiên Đạo nên mới đối xử với hắn ta tốt như vậy. Kể cả cầu phúc hay tìm kiếm tung tích, chẳng qua đều chỉ lưu loát do nhận ủy thác thôi.
Thì ra bánh hoa Dạng Nguyệt cho có thể khiến y nhớ một vạn năm, ăn suốt một vạn năm. Cái gì mà Tiểu Thất quan trọng, cái gì mà thích Tiểu Thất chứ. Đều là giả hết!
Hắn suýt nữa đã bị lừa đi giúp y tìm Dạng Nguyệt. Nếu tìm được Dạng Nguyệt về... thì Sở Tê tính là gì đây?
Hắn và Thần quân chỉ ở chung mấy tháng ngắn ngủi, từng ấy thời gian so với một vạn năm đáng là bao? Bên nào nặng bên nào nhẹ, Sở Tê không phải kẻ ngốc.
Cảm giác chua xót dâng đầy trong lòng, dần dần sôi trào bao phủ lấy hắn. Chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay đều tựa như giấc mộng. Vốn cho rằng mình được ăn đường mật ngập miệng, ấy vậy mà trong chốc lát lại đắng đến tê dại tận gốc lưỡi hắn.
Chất lỏng ấm nóng chảy ra từ đôi mắt bị thương. Khô Hoằng nói hắn chảy máu, Sở Tê liền bán thảm theo thói quen, nói đau. Nhưng vừa nãy hắn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-than-cung-cu-quoc-trieu-bai-than-quan-quan-tuyen/1316320/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.