Sở Tê đã quen được voi đòi tiên.
Người khác đối xử tệ với hắn một chút thôi, hắn sẽ lập tức ném hết toàn bộ điểm tốt của người ta. Người khác đối xử tốt với hắn tốt đôi chút, hắn sẽ lập tức thừa cơ trục lợi, tìm kiếm chỗ tốt.
Thật ra trong lòng hắn khá để ý việc đại bảo bối là ai, nên câu hỏi cũng rất chân thành.
Nom như một đứa trẻ đang làm nũng.
Thần quân lại né tay hắn, lạnh nhạt nói: "Ta chưa bao giờ là của ngươi."
Y tránh khỏi Sở Tê, đi về phía giường. Sở Tê lui về sau một bước, lại lần nữa ngăn trước mặt y. Con ngươi hắn đen láy, ẩn chứa xoáy nước sâu thẳm đáng sợ: "Vậy ngài là của ai? Của bức họa kia sao?"
"Ta đương nhiên là ta." Nghe ra sự oán hận trong lời hắn, Thần quân thoáng hơi bất đắc dĩ: "Hiện tại ngươi đã hiểu rõ ta không làm chuyện có lỗi với ngươi rồi, ta có thể về nghỉ ngơi được chưa?"
Sở Tê mấp máy môi, lông mi run rẩy, không nhịn được hỏi: "Ngài có thể... đừng tốt với bức họa kia như vậy được hay không?"
"Ta không tốt với hắn thì còn có thể tốt với ai?"
Sở Tê lại mím môi, nhưng rất nhanh khôi phục trạng thái. Hắn phồng má hỏi: "Ngài có thể rất tốt với ta."
"......Với ngươi?"
Trên mặt Sở Tê đầy lẽ đương nhiên: "Với ta, không được sao?"
Mắt đen của Thần quân nhìn hắn một lát, hơi cong eo xuống. Y quá tuấn mỹ, Sở Tê ngơ ngác nhìn, cho rằng y muốn hôn mình, theo thói quen kiễng chân chu môi ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-than-cung-cu-quoc-trieu-bai-than-quan-quan-tuyen/1316316/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.