Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Trầm Yên
.............................................
Có bạc rồi, Sở Tê cũng được coi như một phú ông nhỏ, hắn tới sông băng, đập vỡ mặt nước đã kết băng, vốc nước đá lau khô mặt, sau đó đi mua chiếc mũ sa, tới tiệm y phục chọn một bộ ra hình ra dạng.
Hóa trang cho bản thân cao quý một chút, như vậy mới tránh được thời điểm tiêu bạc bị người ta coi là trộm.
Sở Tê đi vào khách điếm, thuê một phòng cho khách tốt nhất, sai bảo tiểu nhị chuẩn bị một xô nước, gội sạch đầu, tiếp đó lấy khăn lông, tránh đi miệng vết thương trên người, chà lau làn da sạch sẽ, dùng chủy thủ thành thạo khoét những chỗ thịt thối ra.
Tay Sở Tê rất vững, lưỡi đao hơi mỏng lướt qua miệng vết thương, nếu sắc mặt hắn không trắng bệch thì sẽ thật giống một người mình đồng da sắt không biết đau.
Hắn nghiêm túc tỉ mỉ bôi thuốc cho mình. Phần lưng khó xử lý, chỉ có thể soi gương, cố hết sức thoa thuốc xong, hắn thở ra một hơi, nhẹ thổi vết thương trên cánh tay, sau đó vô cùng cẩn thận tự quấn băng gạc.
Trên người hắn đã không còn bao nhiêu thịt. Một đợt lăn lộn này đã lăn lộn khắp toàn thân. Sở Tê đứng trước gương quan sát, cực kỳ hài lòng với khả năng băng bó của mình.
Ánh mắt bỗng nhiên đối diện với gương mặt trong gương, nụ cười kia lập tức phai nhạt bớt một ít.
Thần quân Tư Phương cao ngạo, ngoại trừ vẻ mặt thoáng kinh ngạc kia thì ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho hắn.
Sở Tê kéo ghế dựa tới, ngồi ở trước gương, vén tóc dài lên mang tai, sờ vết sẹo trên mặt.
Một năm trước, hắn tay không rút lưỡi sủng thiếp của Ngũ Hoàng tử Sở Ký, nửa đêm bị hắn ta dẫn theo người đến, ấn lên mặt đất rạch mặt. Thật ra Sở Tê cũng nghĩ tới chuyện báo thù, nhưng lần nào cũng chưa kịp đụng vào Sở Ký đã bị phát hiện.
Sở Ký biết rõ hắn là người có thù tất báo, đề phòng hắn rất kỹ lưỡng.
Thần quân Tư Phương không nhìn hắn, là vì chê hắn xấu sao?
Sở Tê thả tóc xuống, che đi hai bên mặt.
Cũng không xấu đến vậy đâu nhỉ?
Trước kia a nương thường nói lớn lên hắn chắc chắn sẽ rất tuấn tú. Thời điểm mới về cung, nam nhân tự xưng là phụ hoàng kia cũng từng khen hắn.
Là bởi vì có sẹo trên mặt, cho nên thành xấu sao?
Đôi mắt Sở Tê bỗng nhiên tối xuống, hắn đứng dậy mở tung cửa sổ, gió lạnh đập vào mặt, ánh mắt tối tăm của Sở Tê ngóng nhìn về hướng Hoàng cung, lẩm bẩm: "Sở Ký......"
Thánh dược không rõ ai cho kia quả nhiên có công hiệu, sang ngày thứ hai, vết thương trên người Sở Tê đã kết vảy.
Nhưng hắn không tiếp tục dùng trên người mình.
Nếu thứ này trị được vết thương do roi quật, liệu có phải cũng đủ để trị vết thương do đao gây ra không?
Ôm theo kỳ vọng tốt đẹp, Sở Tê lại tiếp tục đi mua kim sang dược, còn thánh dược thì dùng hết lên mặt.
Nhiều ngày sau, hắn phát hiện vết sẹo giống như con giun vặn vẹo nhô lên trên mặt đã xẹp xuống một chút, tiếc rằng lượng thuốc dư lại không còn là bao.
Sở Tê nhân khoảng thời gian này sưu tập ít thư tịch về Thần quân Tư Phương, thần tiên giống như bọn họ đều lấy nơi cư trú làm mệnh danh phong hào, Thần quân tư quản vùng phía Nam nên xưng Tư Phương, trong tên hình như còn có một chữ "Dịch", nhưng những thư tịch này viết rất loạn nên cũng có người cho rằng đây là do hậu nhân bịa đặt.
Bởi vì dung mạo quá đẹp, trong nhân gian còn có người gọi y là Nguyệt Thần quân, ý "Mạo tái nguyệt hoa" (Dung mạo thắng ánh trăng).
Sở Tê vẫn theo lệ thường, ngày ngày tới bên bờ vực ngắm Thần điện. Mỗi lần tới hắn đều đặt tại nơi mình đứng một cục đá.
Cứ vậy, mười sáu mười bảy ngày sau, thánh dược hết, vết sẹo trên mặt Sở Tê cũng bình phục rất nhiều, ít ra không còn đáng sợ như trước kia nữa. Nhưng vết đao kia vẫn tồn tại, ở trên làn da trắng nõn thấy được hết sức rõ ràng.
Thấy sắp tới Tết, Sở Tê muốn sắm thêm cho mình vài món xiêm y, nhưng bạc trong tay lại không đủ dùng, mặc dù nhà Trần Vũ rất khá giả, nhưng dù sao cũng không phải dạng có chức có quyền, không đủ giàu có.
Phủ Hoàng tử thì xa hoa lãng phí thật, nhưng canh phòng quá nghiêm ngặt không dễ vào.
Cuối cùng Sở Tê lần đến nhà tri huyện Thành Nghiệp Dương, thằng nhãi này làm chức quan không lớn, nhưng vàng bạc châu báu trong nhà lại không ít, Sở Tê vừa cân nhắc xem có thể tới nơi này thêm bao nhiêu lần, vừa cầm một túi kim châu ra ngoài.
Hắn có lý do chính đáng.
Dù sao bản thân mình cũng là Hoàng tử đương triều, lấy một túi kim châu của tri huyện là cho hắn quyền hiếu kính mình.
Sở Tê mua cho bản thân một bộ cẩm y màu trắng thêu chìm hoa văn trúc, tiếp theo đặt mua thêm một chiếc áo choàng đỏ thẫm đính lông trắng, cùng một chiếc mũ lông thỏ cực kỳ tinh xảo, vào ngày trừ tịch lại đi tới bên bờ vực.
Hắn dựng một chiếc lều trại bên cạnh bờ vực, nhóm một đống lửa, Hắn ở huyền nhai phụ cận cản gió chỗ lấy thông khí bố chi lăng lên một cái không lớn lều trại, thăng cái đống lửa, lại mua rất nhiều trái cây mứt hoa quả đường điểm tâm tâm, sau đó đĩnh đạc mà ngồi ở bên cạnh, một bên sưởi ấm một bên hưởng thụ nổi lên tư nhân trừ tịch tiệc tối.
Tầng mây trên Thần Điện bỗng nhiên tản ra một con đường, một bóng trắng phiêu dật đi ra, dáng người thanh mát thoát tục tựa thần tiên chậm rãi đi tới.
Bạch y bị gió thổi bay phần phật, dây ngọc cũng bay múa trong gió. Y lướt qua vực sâu, chiếc ủng trắng tinh đáp xuống đất. Như thể phát hiện ra điều gì, y nghiêng đầu nhìn về phía này.
Thiếu niên bên đống lửa mặc hoa phục cẩm y, đang ngậm nửa miếng điểm tâm trong miệng, hồn nhiên quên mất nhai nuốt, đôi mắt không hề chớp nhìn chăm chú lên người y, cực kỳ chấp nhất.
Không biết là tiểu công tử nhà ai lẻn ra ngoài.
Thần quân nâng bước đi tới, ánh mắt đảo qua những khối điểm tâm ngọt, giọng nói mát lạnh như sương: "Đêm Trừ Tịch vì sao không tụ họp cùng người nhà?"
Sở Tê lập tức đứng lên, cầm lấy miếng điểm tâm trong miệng, bên môi vẫn dính đầy vụn bánh, nói: "Ta không có người nhà."
Thần quân liếc hắn thêm một cái. Tướng mạo đối phương không hề giống vẻ cửa nát nhà tan. Nhưng y còn có việc gấp nên không vạch trần lời nói dối của Sở Tê, chỉ nhắc nhở: "Rừng Đông khô ráo, cẩn thận tàn lửa."
Y xoay người rời đi, Sở Tê luống cuống tay chân giẫm tắt đống lửa, vội bưng vải đỏ đựng điểm tâm lên, nhanh chóng đuổi theo.
Tư thế Thần quân thong thả, nhưng lại đi rất nhanh, Sở Tê liều mạng tăng tốc đôi chân, trong mắt chỉ có bóng dáng y. Mãi đến khi "uỵch" một tiếng, bị vấp ngã quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt hắn vẫn dán lên người đối phương.
Hắn té ngã trên mặt đất chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nhưng chỉ nháy mắt này thôi, bóng dáng Thần quân Tư Phương cũng đã xa hơn mấy trượng..
Sở Tê không màng tứ chi đau đớn vì bị ngã, lập tức bò dậy, dùng tốc độ càng nhanh hơn lao tới, đuổi kịp khoảng cách mấy trượng đó trong khoảng thời gian nửa chén trà, chân Sở Tê bỗng bước hụt, cả người thoáng chốc mất kiểm soát, như con quay lăn thẳng xuống dưới.
Đây là một con dốc.
Sở Tê bị ngã đến ngốc người, trên mặt và trên người bị quẹt ra vài vết rách, cũng không biết đầu bị đụng vào mấy cục đá. Thời điểm ngừng lại, hắn nằm trên mặt đất, ngơ ngác nhìn màn trời đen nhánh. Một lúc lâu sau, thân thể bị ngã đến mơ màng mới lần nữa khôi phục tri giác. Hắn giãy giụa ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh. Bóng dáng kia đã hoàn toàn biến mất.
Sở Tê cúi đầu, lòng bàn tay trái của hắn bị một nhánh cây gãy đâm vào, da thịt lộ ra bên ngoài, máu tươi nhanh chóng chảy đầy kẽ tay.
Sở Tê rút nhánh cây ra, lau máu trên tay lên người.
Vải đỏ bọc điểm tâm rơi cách chân hắn không xa, Sở Tê bò qua nhặt lên, đồ ăn bên trong đã rơi rụng không còn tung tích.
Hắn bỗng ngẩn ngơ.
Một bóng dáng xuất hiện bên cạnh, Sở Tê mờ mịt ngẩng đầu, gương mặt thanh tuấn tuyệt sắc khi lập tức đập vào tầm mắt, tiếp theo trong chốc lát lại trở nên mơ hồ không rõ.
"Khóc cái gì." Giọng nói kia hơi lạnh, "Không nhìn đường, cứ đi theo ta làm gì?"
Đêm Trừ Tịch, trăng tròn treo cao, Thần quân bạch y đĩnh đạc tựa cây tùng, thần dung lạnh nhạt, từ trên cao nhìn xuống tiểu hài tử áo khoác đỏ thẫm, mũ cũng không biết rơi đâu mất đang chật vật ngồi dưới đất.
Sở Tê lau nước mắt, vẫn nhìn chằm chằm y không rời, nói: "Ta muốn...... học pháp thuật."
"Học pháp thuật có thể đến Tiên minh, bờ Hoàng Hải."
Sở Tê sửa đúng: "Muốn theo ngươi học."
"Ta không thu đồ đệ." Sau khi chắc chắn tính mạng của hắn không bị đe dọa, Tư Phương nói: "Dừng ở đây thôi, chớ theo tiếp."
Lần này y càng đi nhanh hơn, cả người trong nháy mắt hóa thành một luồng ánh sáng, tựa lưỡi dao sắc bén xẹt qua màn trời một luồng sáng trắng, Sở Tê lại nhảy dựng lên, đuổi theo vài bước, lớn tiếng nói: "Ta là Sở Tê ——!"
Không biết y có nghe được hay không, cũng không biết y có nhớ kỹ hay không. Sở Tê đứng một lúc lâu vẫn không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào, cạn kiệt sức lực mở to hai mắt, không thôi phân tích xem rốt cuộc đối phương muốn tới đâu.
Gió dưới con dốc rất mạnh, nước mắt sót lại trên mặt Sở Tê rất nhanh khô đi. Hắn không biết vì sao trong khoảnh khắc Thần quân Tư Phương quay đầu kia lại xuất hiện cảm xúc như vậy.
Cảm xúc kia đối với hắn mà nói quá xa lạ, Sở Tê nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nương theo ánh trăng nhặt đồ ăn rơi rụng có thể tìm được, một mình bò lên dốc.
Đêm Giao Thừa, phần lớn các hàng quán đều đóng cửa, may là hắn luôn mang theo Kim Sang Dược bên mình. Sở Tê trở về lều trại thấp bé của mình, xử lý ổn thỏa vết thương, sau đó trợn tròn mắt nằm xuống.
Lều trại bị gió thổi qua đong đưa, nhưng năng lực sinh tồn nơi dã ngoại của Sở Tê rất mạnh, hắn dựng lều rất chắc chắn, không cần lo lắng sẽ bị thổi bay.
Lần đầu tiên gặp Thần quân Tư Phương, Sở Tê chỉ cảm thấy y rất đẹp, rất có khí chất, giống một đại bảo bối lấp lánh ánh sáng. Lần thứ hai gặp y, Sở Tê mới phát hiện, đại bảo bối vừa lãnh khốc vừa cao ngạo, khắp người viết đầy chữ bài xích người ta xa ngoài ngàn dặm.
Thần hầu thấy hắn bị thương còn biết đưa cho hắn một lọ thánh dược, đại bảo bối lại chỉ đuổi hắn cút đi.
...... Hửm? Tròng mắt Sở Tê khẽ nhúc nhích, dường như có chút ấn tượng rằng thuốc kia là Thần hầu cho.
Có vẻ bị mỹ mạo của Thần quân Tư Phương mê hoặc nên hắn đã quên sạch ân nhân thật sự của mình. Hôm nay so sánh mới biết cao thấp.
Có điều, Thần hầu kia trông như thế nào?
Thôi, không quan trọng. Tóm lại đêm Giao Thừa không có chỗ để đi, cứ ngủ dưới lều trại vậy.
Ngày hôm sau, Sở Tê lại lần nữa trở về trong thành, tiếp tục vào khách điếm ở.
Đám đông ăn Tết nhiều ngày nay rộn ràng tấp nập, hắn vô cùng cảnh giác, chỉ ra ngoài vào ban đêm, đề phòng gặp phải người trong Hoàng thất.
Hắn lại tới hiệu sách một chuyến, lão bản đã nhớ kỹ thiếu gia nhỏ đầu đội mũ sa vung tay rộng rãi này, vừa thấy hắn đến liền cười: "Tiểu công tử lại tới rồi, muốn mua sách về Thần quân nữa sao?"
"Có sách liên quan tới pháp thuật không?"
"Công tử nói đùa." Lão bản hết sức vui mừng: "Trên thế gian của chúng ta nào có đồ vật như vậy. Nếu muốn thì phải đến Tiên môn tìm."
"Trong Nghiệp Dương Thành không có?"
"Chưa từng nghe qua." Lão bản tiếc nuối lắc đầu, lại hiếu kỳ hỏi: "Vì sao tiểu công tử bỗng nhiên muốn học Tiên thuật vậy?"
Vì sao bỗng nhiên muốn học Tiên thuật đây?
Sở Tê suy nghĩ rất nghiêm túc trong chốc lát.
Chỉ đơn giản vì muốn tới gần thôi sao? Không, không phải.
Càng là vật mỹ lệ cao quý, băng thanh ngọc khiết, càng có thể khiến nhân loại nổi lên hy vọng ti tiện khó nhịn nổi nhất.
Tất cả mọi người đều nói hắn không xứng, vậy hắn càng muốn xứng cho bọn họ xem. Tất cả đều nói hắn khinh nhờn, vậy hắn sẽ khinh nhờn một cách triệt triệt để để.
Hắn muốn bắt y lại, chiếm cho riêng mình.
Muốn tất cả mọi người biết hắn này chỉ cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, muốn bọn họ thực không thể nuốt, đêm không thể ngủ, ý không thể bình.
Sở Tê cong đôi mắt, lộ ra nụ cười tươi rói, hắn khoanh tay sau lưng, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Hắn muốn... Bắt thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.