“… Không có việc gì. Du khách còn đang xếp hàng mà, đi thôi.” Nói xong, Chu Hoàn liền đi thẳng về.
Thật là lạ.
Tiêu Linh nhìn bóng lưng Chu Hoàn đi xa dần, bỗng có một dự cảm kỳ diệu – anh phải đuổi kịp.
“Lần này để tôi làm việc với cậu ấy, mọi người đi nghỉ đi.” Bảo Lão La với Tiểu Lệ ở lại xong, anh hấp tấp đuổi theo Chu Hoàn.
Lão La vò đầu: “Tiểu Hoàn sao vậy nhỉ? Chúng ta có phải không nên cười khách không?”
Tiểu Lệ ngẫm lại: “Chắc là đầu nhi… ngứa tay đi.”
… … … …
“Chu Hoàn?” Tiêu Linh nối gót Chu Hoàn về phía phòng nghỉ, đến lúc sắp vào phòng thay quần áo thì Chu Hoàn bỗng nhiên dừng lại, thình lình quay người.
Con ngươi sáng trong bình thường trở nên quyết đoán, thần thái lúc này tựa như dòng chảy dưới lớp băng mỏng, Tiêu Linh nhìn mà lòng rung động – chỉ thiếu chút thì phá vỡ mặt băng ấy là anh có thể chạm đến Chu Hoàn.
“Có thấy hai người mặc áo dài trắng kia không?” Hầu kết Chu Hoàn trượt lên trượt xuống, “Mẹ tôi vốn là ở trại an dưỡng ấy.”
“Thật…”
“Trại an dưỡng làm tinh thần yên ổn, chính là bệnh viện tâm thần.”
Chu Hoàn quay đầu mở cửa tủ phía sau, “Lúc đầu mẹ tôi cũng sống ở đó, vào lúc sau khi tôi 9 tuổi ấy.” Cậu lấy từ bên trong ra một bộ mặt nạ phòng hộ màu đen, mô phỏng trông khá là thật.
Giọng điệu cậu rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-quy-hong-duong/2086324/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.