“Vậy thật không có,” Chu Hoàn lắc đầu, “Bởi vì, tôi có lúc cũng sẽ như vậy.”
“Cái gì?!” Tay Tiêu Linh chợt run, đánh xe lệch sang bên, thiếu chút thì rẽ sang đường ngược chiều, hàng xe đối diện bị thế lại càng hoảng, đều ấn còi liên hồi.
Sau khi gật đầu tạ lỗi, anh quẹo xe vào một con đường nhỏ trống trải, rồi nghiêm túc hỏi: “Cậu mộng du?”
“A,” Chu Hoàn cười cười lơ đểnh, “Cũng không đến nỗi thế, khi còn bé cũng bị hơi nhiều, bây giờ chỉ bị bóng đè.”
“Bóng đè.”
“Ừa,” Chu Hoàn gật đầu, “Bản thân tôi có biết đâu, là do bạn học cùng ký túc xá nói cho tôi biết đấy… Nói tôi nửa đêm sẽ làm ầm lên,” Nói đến đây, cậu ngậm miệng lại, suy ngẫm rồi cười nói: “Kỳ thực nào có cường điệu hóa như vậy, chẳng qua học kỳ 2 năm nhất tôi đã tự thuê phòng ở riêng rồi.”
“Ha hả, người trẻ tuổi dễ bị kinh ngạc. Khi còn bé tôi cũng bị mộng du, có một lần đang ngủ ngon giấc bỗng nhiên bò lên trên bàn, còn hai tay giang rộng ra giả tư thế bay lượn. Ha ha, may mà bị mẹ tôi phát hiện rồi ôm tôi xuống. Cậu đoán thế nào? Ngày hôm sau tôi nói với mẹ tôi rằng, hôm qua nằm mơ một giác, mơ mình là siêu nhân, nhảy xuống từ mái nhà rồi thoáng cái đã bay lên ha ha!”
“Thật tốt, là mộng đẹp mà.” Chu Hoàn nhìn Tiêu Linh đang cười tươi sáng bên cạnh, trong mắt đều là kính trọng ao ước, nhịn không được lẩm bẩm, nói: “Tôi nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-quy-hong-duong/2086313/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.