Khi Tiêu Linh tỉnh lại, trời cũng đã nhá nhem tối, Chu Hoàn còn chưa về, nhắn một tin cho đối phương thì mới biết, hôm nay làm ca tối, cơm tối sẽ ăn tại chỗ làm, người ít nhất cũng 10 giờ mới có thể về nhà.
Tiêu Linh một mình xuống dưới nhà lấp đầy cái bụng, lại tới trước máy vi tính viết bản thảo, chưa tới chín giờ rưỡi đã bắt đầu nghển cổ ra ngoài cửa sổ.
•••
10 giờ rưỡi, Chu Hoàn rốt cục đã trở về, thế nhưng sắc mặt lại không được tốt cho lắm, ngay cả sức để chào hỏi cũng không có, cả người trong mệt rũ ra, rửa tay xong thì đi thẳng vào phòng ngủ.
Tiêu Linh trong lòng có quỷ, nhanh chóng khép máy vi tính lại.
•••
Không phải còn giận chuyện ban sáng chứ?
Tiêu Linh nghĩ thế, kế đó bèn rửa sạch một đĩa nho to, bưng đến phòng ngủ của Chu Hoàn.
Chu Hoàn nằm úp người trên giường, mặt quay vào trong, nhìn không biết thế nào, nghe Tiêu Linh gõ cửa chỉ khẽ lên tiếng đáp lại: “Vào đi.”
“Tôi mua nho, ngọt lắm đấy.” Tiêu Linh đặt đĩa xuống.
“Không muốn ăn.”
“Ờ, ” Tiêu Linh lại hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
“Ừm.”
“Ăn cái gì?”
“Không có gì.”
Không bình thường, tuyệt đối không bình thường.
Tiêu Linh kiên trì nỗ lực, lại hỏi: “Ngày hôm nay thật là nóng, cậu thấy có nóng không?”
Chu Hoàn quay đầu, đôi mắt đen kịt bình tĩnh nhìn anh, không nói lời nào.
Tiêu Linh mỉm cười: “À. Được rồi, chắc là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-quy-hong-duong/2086307/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.