Tiêu Linh nhấc chân lên giường, đệm giường phát ra tiếng cót két mềm mại, khiến lòng anh run lên, ngước mắt nhìn Chu Hoàn, người kia chôn hết ở trong chăn, chỉ lộ ra con mắt ướt át.
Tiêu Linh nằm thẳng như mới rồi, người lắm chuyện cũng không nói nữa, Chu Hoàn cũng không nói gì, cảm giác này rất kỳ quái, vừa rồi rõ ràng còn ôm cánh tay gần gũi thân thiết, giờ lại chỉ có im lặng.
Bóng tối quả nhiên là môi trường thích hợp để giãi bày, dù cho sợ hãi bóng đêm thì càng dễ sinh sôi.
“Hay là… Để tôi… kể câu chuyện cho cậu nghe nhé?”
Không có tiếng đáp lời.
“Đảm bảo không phải chuyện dọa người.”
Vẫn không có tiếng đáp lời.
Tiêu Linh quay đầu nhìn một cái, Chu Hoàn ngay cả mắt cũng nhắm lại rồi.
“Không phải chứ… ngủ rồi ư?” Tiêu Linh chọc chọc cậu.
Đáp lại anh chính là tiếng hô hấp nhẹ nhàng, cùng với gương mặt ngủ không được an bình cho lắm.
Cái này anh đã được khẳng định rồi, ánh mắt lưu luyến và động tác níu ống quần anh vừa rồi, chỉ là bởi cậu sợ lần mất điện thứ hai.
Tiêu Linh tựa hồ đã đến lúc đảm nhiệm hiệu quả của một món đồ chơi bằng nhung to đùng.
Hắn nhìn cái đèn trần đang tỏa sáng bên trên, lẩm bẩm nói: “Mình thực sự là người tốt.” Nói xong lặng lẽ xuống giường, trước khi ra khỏi phòng thì tắt đèn đóng cửa.
Mười phút sau anh lại nhớ tới phòng ngủ.
“Đã đáp ứng nằm với cậu rồi.” Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-quy-hong-duong/2086304/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.