Phòng ở của Chu Hoàn rất mộc mạc, cũng rất ấm áp trên thực tế, Tiêu Linh lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông để ý tới chỗ sống như thế.
Sô pha 2 người trang nhã, bàn trà bằng gỗ thô, dưới bàn trà bày tấm thảm lông dày dày, gian phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, thậm chí đem lại cho người ta cảm giác đơn giản, không có tạp vật chất đống, cũng không có quần áo vứt lung tung, trên vách tường còn có giấy dán tường kẻ ô vuông màu vàng nhạt, dán đầy lên cả trần nhà.
“Nghe nói giấy dán tường không bảo vệ môi trường.” Tiêu Linh nói.
“À, tôi không thích tường màu trắng.” Chu Thanh thuận miệng đáp, “Có đồ uống và trà, anh uống cái gì?”
“Có nước là tốt rồi, tôi tự rót.” Tiêu Linh đặt trọn bộ 《vực sâu》lên bàn, “Cậu uống cái gì?”
“Nước thôi.”
Tiêu Linh mượn thời gian rót nước chậm rãi quan sát hoàn cảnh, người này quả thật rất thích giấy dán tường, ngay cả phòng bếp cũng phủ kín, không biết phòng ngủ có phải càng khoa trương hơn không, sẽ không là màu phấn hồng chứ, Tiêu Linh sờ thử tường, vậy mà còn là nhiệt độ cao chống ẩm.
Này phải mất bao tiền chứ, Tiêu Linh le lưỡi.
“Bạn gái cậu mấy giờ tan tầm?” Đặt cốc nước lên bàn trà, Tiêu Linh thuận miệng hỏi.
Chu Hoàn ngồi trên sô pha, đang cởi giày, thuận miệng đáp: “Tôi không có bạn gái.”
Nhìn gian phòng được thu dọn đến như thế mà cậu còn ‘già mồm cãi láo’, nhìn vào còn tưởng đây là sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-quy-hong-duong/2086299/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.