Theo lời Tiêu Linh, công việc của anh có phần không thể gặp ánh sáng, nhưng đó không phải là nói anh chuyên làm nghề gì trái pháp luật, mà là… anh thuộc cái loại nghề viết chuyện về quỷ, còn là cái loại nghề bán sách rất chạy nữa.
Vừa bước vào cửa hàng sách, khu bày sách bán chạy kia, liếc sang ngang, mặt bìa gần như một sê ri đều là bản của anh viết, nhìn thẳng lên, bên trên bày một loạt những cuốn riêng biệt, sách cũ năm ngoái, cũng đều là của anh.
Bởi vì luôn có người tìm, ông chủ cửa hàng sách đơn giản là cứ để đó, thỉnh thoảng còn phải thêm vào.
Công việc này không thu được kết quả tốt, bạn học gặp mặt há hốc mồm nhất, người này nói mình là trường nào trường nào đó, người kia nói mình là quản lý nào đó, đến phiên Tiêu Linh, chỉ thuận miệng nói vu vơ: “Tớ là người tự sáng tác văn…”
Người khác nổi dậy hứng thú hỏi anh: “Đã có tác phẩm lớn gì?”
Anh chẳng nói ra nổi, chỉ có thể lảng sang chuyện khác, sau đó nhìn đồng hồ nói cần phải đi, phải làm ca đêm.
Kỳ thực làm tác gia rất tốt, nhất là tác gia tiểu thuyết bán chạy, kiếm được cũng chẳng ít hơn thành phần tri thức, thời gian còn tự do, chỉ cần bạn muốn, mỗi ngày đều là nghỉ dài hạn, đương nhiên, tiền đề là có mấy cuốn sách bán chạy bày đó ─── việc kiếm nhuận bút cũng rất khả quan.
Nhưng làm tác gia tiểu thuyết kinh khủng bán chạy thì có chút… thiếu đạo đức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-quy-hong-duong/2086293/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.