Chạng vạng sáu giờ, Vệ Kinh đi tới phía trước nhà máy phân hoá học hoang vu ở khu dân nghèo, giả làm vị kĩ sư nọ rồi được một công nhân dẫn vào. 
Y thấy rãnh chứa cần thay thế dung dịch amoniac kia. 
Thể tích rất lớn, nối liền thành bể chất lỏng, chỗ trung gian bị tấm thép tách ra. 
"Tiên sinh, bây giờ cần đình chỉ hoạt động bể chứa sao?" Công nhân ở bên cạnh hỏi. 
"Không cần" Vệ Kinh từ chối, "Đổi chất cách ly amoniac là tốt rồi." 
Gã vừa nói chuyện, mở nắp bình chứa. 
Để rãnh chứa tiếp tục hoạt động, mang ý nghĩa mở miệng bể ra. Dưới tình huống như vậy, không khí sẽ ngấm vào, hình thành nguồn cháy, cực điện âm tự động hạ xuống tác động tia lửa trực tiếp làm nổ tung bình chứa dịch. 
Thêm vào đó, bên ngoài còn có chất dễ cháy..... 
Vào thời khắc cuối cùng đó, Vệ Kinh hướng công nhân nọ nở nụ cười mãn nguyện. 
- - gã rốt cuộc đã có mặt mũi nhìn thân nhân, cùng Lục Phú Sinh đấu một trận. 
Triệu Di chôn mấy bình xăng dầu ổn thoả xong lái xe trở về. Lục Thù Đồng không cùng cô đến công xưởng, y nói muốn tìm đâu đó vị trí tuyệt đẹp, chờ lát nữa cùng Hứa Ước ngắm tà dương. 
Thật là một thú vui bệnh hoạn. 
Tha thứ cô đã vô số lần chửi bới trong lòng vị ông chủ kiêm đồng bọn hợp tác này của mình. 
Bất quá cho nổ độc xưởng vẫn là tên phụ trách chế tạo AR 23 ngày xưa kia mà. 
Nghĩ tới đây, tâm tình Triệu Di tốt vô cùng. 
Đường cái trống trơn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-quan-thoi-khac/1501730/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.