Chương trước
Chương sau
Sắc mặt tên lùn trắng bệch, sợ hãi đến mức run bần bật, nơm nớp lo sợ nói: "Em, em bị chúng nó đánh úp, đánh ngất luôn."

Lý Long Hổ lạnh lùng liếc hắn, nói: "Chỉ cần một đứa trong số chúng nó chạy thôi thì tất cả chúng ta đừng mong có ai sống được, giờ mới biết sợ sao, nãy giờ chúng mày làm cái gì thế? Còn chưa cút đi tìm cho tao?!"

"Vâng!" Tên lùn nghe vậy liền quay đầu chạy, cả người phát run vì sợ hãi cực độ, thậm chí còn chụp ếch một phát nhưng không dám nghĩ nhiều, vội vàng lồm cồm bò dậy đi tìm mấy người Cố Tây Châu.

Lúc này Cố Tây Châu vô cùng đau đầu, bọn họ trốn trong một góc phòng. Không ra được khỏi đây, vậy rõ ràng tâm nguyện của Đồ Dao không phải là rời khỏi. Hắn nhỡ rõ vẻ mặt sợ hãi của cô gái này lúc bị mang đi, cô gái nhỏ bất lực duỗi tay về phía hắn, túm chặt quần áo hắn. Nếu như nói nguyện vọng của Đồ Dao là giết chết những kẻ này, Cố Tây Châu cũng cảm thấy hợp lý.

Nhưng vấn đề là bọn họ không được giết người!

Trong thế giới nhiệm vụ, những kẻ này được tính là NPC, bọn họ không thể giết NPC.

"Không thể ra ngoài, hoặc là chúng ta xử chúng, hoặc là chúng xử chúng ta," Cố Tây Châu nhíu mày, đảo mắt nhìn mọi người, "Má nó, trước đó tôi còn nghĩ thế giới nhiệm vụ này đơn giản lắm......"

"Giết NPC?" Mấy người còn lại nghe Cố Tây Châu nói xong, cõi lòng rơi xuống đáy vực. Chuyện này không thể được, không thể giết người trong thế giới thần quái, bất kể là NPC hay là đồng đội của mình, trừ phi là lợi dụng quy tắc. Nhưng tình huống hiện tại, ngoại trừ quy tắc không cho bọn họ ra ngoài thì vẫn chưa thấy bất kì quy tắc tử vong nào.

Mọi người đều nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, ngoại trừ Đồ Dao hoàn toàn không quan tâm đến thế giới bên ngoài thì những người khác đềm lâm vào trầm tư.

"Vậy phải làm sao đây? Trong tay chúng có súng, kể cả chúng ta có đánh ngất chúng giống như Tư Diêu Tinh ban nãy thì cũng không có dây thừng......Không thể trói chúng được!" Lại Thắng Lỗi buồn rầu nhìn mọi người mà nói.

Cố Tây Châu trầm mặc một chút, có chút bất đắc dĩ, "Tôi cũng không biết!"

Lại Thắng Lỗi nghe Cố Tây Châu nói như vậy, trong lòng rối rắm, hắn không hiểu nối những lời mà 'NPC' trước mắt này nói ra, câu nào là thật, câu nào là giả.

Đồ Dao vẫn túm lấy Cố Tây Châu như cũ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, miệng vẫn lẩm bẩm một cách bất bình thường.

"Cố ca, vết thương của anh!" Phương Chấp nhịn không được nhắc nhở, lời vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều nhìn về phía vết thương bên hông Cố Tây Châu. Miệng vết thương đã rách ra, máu ướt sũng băng gạc, thấm cả ra ngoài.

Tư Dư trực tiếp cởi áo của mình, ấn vào bên hông Cố Tây Châu, thấp giọng hỏi han: "Em ổn không?"

Cố Tây Châu gật đầu nói: "Em ổn lắm."

Mấy người bọn họ không dám chần chừ ở đây, lúc quay trở lại thì thấy thi thể tên mập, ai nấy đều nhíu mày. Một người đàn ông lớn tuổi trong số họ trầm giọng nói: "Bọn chúng giết cả đồng bọn, dùng súng......"

"Vừa rồi không phải nói chỉ cần những kẻ này chết hết thì chúng ta có thể rời đi sao? Chúng ta có thể nghĩ cách cho chúng tự giết hại lẫn nhau không?"

Lời vừa nói ra, mọi người đều trầm ngâm, bọn họ đều muốn đám người kia chó cắn chó, nhưng chúng sao có thể hành động theo ý tưởng của họ?

"Bọn chúng dựa vào đâu mà phải nghe chúng ta?" Lại Thắng Lỗi nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, hởi ngược lại.

Người đàn ông suy nghĩ, nói: "Không, không cần chúng phải nghe chúng ta, vừa rồi nghe hai tên kia nói thì có vẻ nếu chúng ta chạy thoát thì bọn chúng sẽ ra tay giết lẫn nhau. Liệu có phải chỉ cần chúng ta trốn đi, không để chúng tìm được, làm cho chúng hiểu lầm rằng chúng ta đã chạy thoát, vậy khi đến khi kết thúc thời gian nhiệm vụ, bọn chúng sẽ bị giết hết?"

"Trốn sao bây giờ? Nhà xưởng này chỉ có mỗi vậy, lại còn không ra ngoài được!" Cô gái xinh đẹp quệt miệng nói: "Vừa rồi suýt chút nữa là chúng ta đã bị phát hiện đấy."

Đúng lúc này bọn họ lại nghe thấy tiếng bước chân một lần nữa.

"Móa, chúng mày nhìn thấy xác thằng mập chưa?" Một người lên tiếng hỏi.

"Thấy, Hổ ca nói giết là giết, quả thực......"

"Đúng vậy, mày nói xem có khi nào về sau chúng ta cũng bị......" Người đàn ông nói rồi làm động tác cắt cổ.

"Không chừng có khi thế thật, cũng chẳng biết dưới tay Hổ ca đã có bao nhiêu mạng người rồi, trước đó có mấy tên không nghe lời đều bị Hổ ca trực tiếp giết chết."

"Đừng nói nữa. Mau đi tìm người đi. Nếu không tìm thấy bọn nó thì kết cục của chúng ta cũng sẽ giống tên mập đấy."

Dứt lời, sắc mặt hai người khác nháy mắt biến sắc, rõ ràng bọn chúng đều cùng nghĩ tới một thứ. Để đảm bảo an toàn cho tổ chức, nếu những người đó trốn thoát thì chắc chắn chúng sẽ bị tổ chức xử lý giống như đồng bọn trước đó. Nói không chừng không chỉ trực tiếp giết chết bọn chúng mà còn mổ xẻ lấy nội tạng đi bán!

Ý nghĩ lướt qua đầu, ba tên nhanh chóng khống chế sự sợ hãi dâng lên trong lòng, lau mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục tìm kiếm 9 người Cố Tây Châu. Phải tìm được, nếu không kẻ phải chết tiếp theo chính là bọn chúng.

Trong tay bọn chúng không có súng, Cố Tây Châu bọn họ vừa lấy được một con dao gập trong tay tên mập và tên lùn, Cố Tây Châu ném một con dao gập cho Lại Thắng Lỗi, nói: "Cậu đừng có chết đấy."

"Hả?" Lại Thắng Lỗi thấy Cố Tây Châu đưa dao gập cho mình thì có chút kinh ngạc, có vẻ là cảm thấy không hiểu được sao Cố Tây Châu đối xử với mình quá tốt như vậy.

Con dao gập còn lại Phương Chấp không chút do dự mà đưa cho Tư Dư.

Mắt thấy ba tên kia càng lúc càng gần, Phương Chấp, Tư Dư cùng với mấy đồng đội khác đồng thời ra tay, dù sao song quyền nan địch tứ thủ, huống chi còn có Cố Tây Châu ra chiêu, ba tên đó bị hạ gục, dao gập thì bị đoạt mất.

Mấy người khác đã đi trước, Tư Dư còn nói vào tai chúng điều gì đó.

Cố Tây Châu tò mò hỏi: "Vừa rồi anh nói gì với chúng thế?"

"Tôi nói rằng trong số chúng ta có người chạy thoát rồi, dù có bắt được chúng ta thì chúng cũng tiêu đời thôi." Tư Dư cười nói.

Cố Tây Châu: "Có tác dụng ư?"

Tư Dư nhún vai, "Không biết, cứ thử xem."

Bọn họ đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau, "Tìm được chúng mày rồi, giơ tay lên, đạn của tao không có mắt đâu."

Bọn họ đồng loạt xoay người, Cố Tây Châu giật mình, hắn không rảnh lo lắng cho bí mật của mình nữa, hắn muốn dùng lại cách cũ nhưng lại nghe thấy tiếng xiềng xích rung lên, thân thể hắn lại bị thứ gì đó khống chế.

Trời.

Đáng chết, vì sao nhất định phải là lúc này?

Thân thể Cố Tây Châu bị không chế, như thể bị vô số xiềng xích vô hình khóa lại.

Rốt cuộc thứ này muốn làm gì!

Những người này chỉ là NPC, hơn nữa hắn cũng không muốn giết NPC, chỉ là muốn tẩn chúng một trận, má, ông trời đáng chết!

Cũng may vừa rồi bọn họ để hai cô gái trốn đi, cho nên họ đều không có mặt ở đây, nơi này chỉ có 7 người đàn ông.

Tư Dư quay đầu nhìn Quảng ca mặt mũi bầm dập, híp mắt nhìn hắn ta chằm chằm, đột nhiên cất giọng hỏi: "Này, ngươi từng giết người chưa?"

Quảng ca biến sắc, không hiểu vì sao người trước mặt lại hỏi một câu như vậy.

"Cái gì?" Quảng ca kinh ngạc, không hiểu ý Tư Dư.

Tư Dư khẽ mỉm cười, nói, "Ha, ngươi không phát hiện bọn ta chỉ có bảy người ở đây sao? Hai người còn lại đã chạy thoát rồi, ta chỉ tiện miệng hỏi một chút thôi.

"Chưa giết người thì nhận phán quyết đâu đấy mười mấy năm là sẽ được ra, nhưng đã giết người thì không giống vậy đâu."

Quảng ca sắc mặt không tốt lắm, liếc mắt quan sát kĩ một lượt mấy người Cố Tây Châu bọn họ, thật sự chỉ có bảy, thiếu hai nữ, nếu bị bắt...... Không, bị bắt còn tốt, dù sao hắn cũng chưa từng giết người, không giống như Hổ ca.

"Quảng ca, đừng nghe chúng nó lảm nhảm vô nghĩa, khẳng định chúng nó muốn ra vẻ thôi, dù gì trong tay chúng ta cũng có súng......" Tên lâu la nhìn thấy Lý Long Hổ đi tới, cung kính hô lên, "Hổ ca!"

Phát hiện Hổ ca đang tới gần, sắc mặt Quảng ca thay đổi, tiếp tục chĩa súng vào bọn họ, Hổ ca cười khẩy, cầm súng vỗ vỗ vào mặt đám người Cố Tây Châu, nói: "Chạy à? Chạy tiếp cho tao xem nào?!"

Nói hắn liền lấy súng ra, trực tiếp dí vào đầu Cố Tây Châu , lúc này Quảng ca gấp giọng hô, "Hổ ca từ từ, còn có hai đứa con gái không ở đây......"

Quảng ca nói lời này xong, Lý Long Hổ để súng dưới hàm Cố Tây Châu, hỏi: "Hai con kia đâu? Ở đâu?"

"Bọn họ đã chạy từ lâu rồi, chúng mày chờ bị bắt đi!"

Đương nhiên không phải Cố Tây Châu nói, bởi vì hắn không thể huy động được một chút sức lực nào, Cố Tây Châu chỉ có thể làm mặt lạnh, kẻ trước mặt cũng không phải thiện nam tín nữ gì, xem ra hắn thật sự phải ăn một phát súng......

Móa, thế giới đơn giản thế mà còn có thể lật xe!

Ông trời chó má, đây là đang cố tình chơi hắn hả!

Cố Tây Châu thầm mắng trong lòng, Lý Long Hổ đặt tay trên cò súng, trong nháy mắt hắn ta chuẩn bị bóp cò, đột nhiên một bóng người đang trốn trong góc nhảy ra chắn trước mặt Cố Tây Châu!

"Ha ——" Lý Long Hổ cười châm biếm, khiêu khích liếc nhìn Cố Tây Châu, đẩy người đang che phía trước Cố Tây Châu, sau đó Quảng ca đi đến chỗ vừa nãy có người trốn, kéo cô gái ngọt ngào xinh đẹp ra, "Này, cậu cảnh sát ơi, chạy mà mày nói đây á hả?"

"Cô làm gì?" Cố Tây Châu hung hăng trừng mắt hỏi Đồ Dao che trước mặt mình.

Đồ Dao thấy Cố Tây Châu hung dữ như vậy, không biết làm sao, "Xin, xin lỗi......"

Lý Long Hổ nhìn về phía Cố Tây Châu, trầm mặc nhìn hai người Cố Tây Châu và Lại Thắng Lỗi, nói: "Không giữ hai đứa chúng mày lại được, trước giờ chưa có một ai trốn được đâu."

"Vốn dĩ giác mạc của mày tương thích, nhưng mà thôi bỏ đi, tao không muốn cứ phải canh chừng hai đứa chúng mày, phải giết thì tao mới yên tâm.

"Quỳ xuống!"

Lý Long Hổ nhếch khóe miệng, hắn vừa dứt lời, những người khác lập tức đi qua đè Lại Thắng Lỗi xuống đất, Lại Thắng Lỗi đưa lưng về phía Lý Long Hổ, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, cả người phát run, trong lòng không ngừng an ủi chính mình: Không có việc gì, không có việc gì, ai rồi cũng phải chết...... Phải chết......

Lý Long Hổ nhấc tay vốn tính nổ súng, đột nhiên không hiểu nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Quảng ca đứng bên cạnh, nói: "Mày tới đi, lần này chính mày là đứa để chúng nó chạy, nên mày phải tới giải quyết."

"Em?" Quảng ca chỉ chính mình, sắc mặt hết trắng lại xanh.

"Có vấn đề?" Lý Long Hổ nhướng một bên mày hỏi.

Hầu kết Quảng ca lăn lộn, bị ánh mắt rét lạnh của Lý Long Hổ dọa nhảy dựng, theo bản năng lắc đầu, đôi tay nắm súng lục phát run, trong đầu đột nhiên nghĩ tới vấn đề người kia vừa hỏi mình ' Này, ngươi từng giết người chưa'' Chưa giết người thì nhận phán quyết đâu đấy mười mấy năm là sẽ được ra, nhưng đã giết người thì không giống vậy đâu'.

Đã giết người thì không giống vậy đâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.