Chương trước
Chương sau
Đôi bàn tay ấn trên người Cố Tây Châu run lên nhè nhẹ, rõ ràng là chủ nhân của nó đang sợ hãi.

Dần dần, đôi mắt Cố Tây Châu thích ứng được với cảnh vật xung quanh và đã có thể nhìn thấy rõ dáng người trong điều kiện ánh sáng nghèo nàn này. Chủ nhân đôi bàn tay kia mặc một bộ quần áo nhuốm đầy vết máu, cả người cô run rẩy sợ hãi, nhưng đôi tay lại chưa từng dừng lại dù lại chỉ một khắc, ấn chặt vết thương bên hông Cố Tây Châu, cầm máu cho hắn.

Cố Tây Châu đã hoàn toàn thích ứng được với hoàn cảnh bên trong căn hộ u ám, có thể quan sát được tình hình xung quanh. Trong phạm vi mà mắt hắn có thể thấy được, hắn thấy một người đàn ông với gương mặt chữ điền vừa khẩn trương vừa nghiêm túc.

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu nâu, trên đầu trên mặt, khóe mắt khóe miệng, nơi nào cũng có vết bầm tím, dung mạo bình thường, là kiểu nếu như ở trong đám đông sẽ rất dễ dàng bị người khác xem nhẹ mà lướt qua.

Nhưng Cố Tây Châu vừa nhìn thấy gương mặt của đối phương, trong nháy mắt hét lên một cái tên: "Hoằng ca!"

Vẻ mặt người đàn ông tên Kỷ Hoằng mông lung, hiển nhiên là vô cùng xa lạ với cái tên mà Cố Tây Châu gọi, đồng thời lẩm bẩm một câu, "Hóa ra là NPC à......"

Cố Tây Châu nghe người đàn ông nói thì thất vọng, hắn đã xác định người trước mặt này không phải là 'Kỷ Hoằng', tuy rằng anh ta đang mang gương mặt của Kỷ Hoằng.

Cố Tây Châu liếc nhìn người đàn ông một cái, không thèm để tâm tới hắn, quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Không sai.

Chỗ này giống hệt nơi hắn tỉnh lại sau khi bị tập kích năm 1999, ngay cả cô gái ấn miệng vết thương cho hắn cũng mang khuôn mặt đó.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi......Thực xin lỗi......" Đầu cô cúi gằm, lưng kề sát mặt tường, đôi tay ấn miệng vết thương của Cố Tây Châu, lẩm bẩm.

Trong số bọn họ có người sau khi tử vong vẫn còn oán niệm, cuối cùng tránh thoát xiềng xích, Cố Tây Châu không tự chủ được mà quan sát sáu người còn lại ngoài mình.

Vì Cố Tây Châu không trả lời câu hỏi, người đàn ông mang gương mặt của 'Kỷ Hoằng' như quả bóng xì hơi, ỉu xìu nói: "Nữ NPC thì cứ như một bệnh nhân tâm thần chỉ biết xin lỗi xin lỗi. Nam NPC thì trực tiếp câm luôn, rốt cuộc đây là thế giới gì thế? Mẹ nó, đây mới là thế giới thứ hai thôi mà! Có cần phải hố nhau như vậy không?"

"Đây là thế giới thứ 2 của cậu sao?" Cố Tây Châu hỏi.

"Ố, anh nói được à?" Vẻ mặt cậu ta không tài nào tin nổi, "Má nó, hóa ra anh không phải là NPC mà là người chơi giống chúng tôi à?"

"Ừm, tôi tên là Cố Tây Châu," Cố Tây Châu liếc nhìn người đàn ông một cái, hỏi, "Cậu tên gì?"

"Tôi tên là Lại Thắng Lỗi, thấy anh hôn mê lâu như vậy, tôi còn tưởng anh là NPC cơ!" Lại Thắng Lỗi quẹt miệng nói.

Cố Tây Châu hỏi: "Tình hình hiện tại sao rồi?"

Cố Tây Châu tỉnh lại liền tìm bóng dáng của Tư Dư và Phương Chấp trong đám người, có điều rõ ràng là hai người họ không ở nơi đây. Trong ấn tượng của Cố Tây Châu, hai ngày sau khi hắn tỉnh lại thì lần lượt có hai người bị dụ dỗ đến đây và bị nhốt chung với bọn hắn.

Lại Thắng Lỗi nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, giải thích tình hình với Cố Tây Châu: "Cũng chẳng có gì để nói lắm, tôi vừa mở mắt ra là đã ở chỗ này rồi, ngoài bảy người chúng ta ở đây ra thì vẫn chưa gặp một ai khác. Cô gái này chỉ biết ấn miệng vết thương của anh xong nói xin lỗi, có nói chuyện thế nào cô ấy cũng không phản ứng lại.

"Vốn dĩ bọn tôi đều gửi gắm hy vọng vào việc anh tỉnh lại, kết quả xem ra anh cũng không biết gì.

"Tôi chỉ tới sớm hơn anh một hai tiếng thôi, chẳng có gì xảy ra cả, có nói rách cả mép với cô gái này cô ấy cũng không để ý để chúng tôi."

Lại Thắng Lỗi thầm lải nhải thêm hai câu, "Có điều dù gì cũng là thế giới thần quái, đến giờ vẫn chưa thấy quỷ xuất hiện, khả năng là còn chưa đến tối."

Ngay lúc này, cửa gỗ ra ngoài bị người nào đó mở ra, một người đàn ông nhét một hộp cơm qua khe cửa, đặt cơm ở cửa rồi quay đầu, định rời đi. Đám người Lại Thắng Lỗi sao có thể cứ thế 'thả' NPC rời đi, nhanh chóng chạy đến vươn tay có ý định chặn cửa. Người đàn ông dúng sức đóng cửa, cửa kẹp vào bàn tay Lại Thắng Lỗi, chỉ nghe thấy hắn kêu đau một tiếng.

"Anh trai à, hỏi nhờ anh chuyện này với, các anh nhốt chúng tôi ở đây làm gì vậy?"

Người đàn ông bị hỏi thì nhướng mày, nói: "Mày nói xem là để làm gì?"

Lại Thắng Lỗi dùng tay còn lại xoa xoa bàn tay bị kẹp, vẻ mặt sầu khổ nói: "Không phải tôi không biết mới hỏi ngài đấy sao, sao ngài lại hỏi ngược lại tôi như vậy?"

Người đàn ông trông cửa như nhìn thấy cái gì đó hài hước lắm: "Không biết? Không biết là đúng rồi."

Dứt lời, người đàn ông trực tiếp đóng cửa lại, năm người bất mãn mắng một câu, "Móa, NPC ở thế giới nhiệm vụ này bị làm sao đấy, cái nào cũng như thần kinh vậy!"

Vì trên người có vết thương nên Cố Tây Châu không thể cử động, hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cô gái kia cũng giống hệt như trong trí nhớ của hắn, miệng lặp đi lặp lại duy nhất một câu, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi......"

Vì người ở bên ngoài cự tuyệt cung cấp thông tin cho bọn họ, lúc này những người chơi bị nhốt trong phòng không nhịn nổi nữa nổi đóa lên, trong đó có một người nhìn về phía cô gái, mắng: "Có phiền hay không hả, mẹ nó cô có bệnh à? Ngoài xin lỗi ra cô còn biết nói cái gì khác không?"

Cố Tây Châu nhướng một bên mày, "Không có thông tin, cô cáu gắt với cô ấy có ích gì?"

Người nọ hung hăng nói: "Ha hả, đợi đến lúc anh phải nghe cô ta nhai đi nhai lại suốt một tiếng đồng hồ xem. Tôi chống mắt lên xem anh còn có thể bình tĩnh như bây giờ không!"

Cố Tây Châu quay đầu nhìn cô gái.

Thật ra cảm xúc của Cố Tây Châu với cô gái này rất phức tạp.

Nếu không phải do bị cô gái này đâm 2 nhát dao, hắn sẽ không dễ dàng bị đám người đó bắt đến nơi này, cho nên thái độ lúc hắn tỉnh lại với cô không thể nói là tốt được, thậm chí trong lòng còn có chút chán ghét cô gái phiền phức cứ luôn nói xin lỗi này.

Thậm chí Cố Tây Châu còn nhớ được câu nói đầu tiên mà mình nói với cô gái sau khi tỉnh lại —— Cô có thể đừng nói nữa được không?

Lúc ấy ngữ khí của hắn khẳng định là không nhẹ nhàng chút nào.

Ban đầu đã từng có lúc hắn oán trách cô gái này, nhưng sau khi hắn suy nghĩ thông suốt thì thấy, lúc ấy người bà 60 tuổi của cô bị đám người điên rồ đó bắt, một cô bé 17 tuổi nhìn thấy bà nội bị bọn bắt cóc lôi ra để uy hiếp mình hẳn là sẽ vô cùng hoảng sợ, đương nhiên là bọn bắt cóc nói gì cô sẽ làm đó.

Hơn nữa sau khi Cố Tây Châu trải qua nhiều thế giới, hắn cảm thấy mình có thể lý giải được, một cô gái không nơi nương tựa gặp phải tình huống đó quả thực sẽ mất đi sức phán đoán mà làm ra chuyện như vậy.

Ví dụ như cô gái bị cưỡng gian ở thế giới thứ nhất, không có ai đứng ở bên cô cả, cha cô vì tiền và sự nghiệp thậm chí còn giúp kẻ phạm tội xử lý chứng cứ, mẹ cô lại vì quá yếu đuối nên không dám đứng ra trợ giúp cô.

Kỳ thật chuyện chân chính làm cô gái đó tuyệt vọng không phải là chuyện bị cưỡng gian mà là cảm giác bất lực, không nơi nương tựa sau khi bị chính gia đình mình phản bội. Loại cảm giác này tựa như thủy triều trực tiếp vùi người chết đuối xuống đáy biển sâu, mặc kệ cô có cố bơi thế nào cũng không quay lại được.

Cố Tây Châu nhìn về phía cô, vươn tay vỗ đầu cô gái chỉ biết nói xin lỗi này, hỏi: "Này, em tên là gì?"

Cô gái nghe thấy Cố Tây Châu nói chuyện, đôi mắt dại ra cuối cùng cũng có chút thần, "Em, em tên là Đồ Dao."

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.

"Gan chúng mày cũng lớn đấy ha, cảnh sát cũng dám bắt."

"Dù sao cũng phải giết chúng nó, không bằng dùng chúng nó để kiếm tí tiền."

Mọi người nghe thấy những lời này xong thì không hiểu đầu đuổi ra sao, quay ra nhìn nhau, rốt cuộc vẫn không biết rõ nơi này cuối cùng là như thế nào, nhưng tất cả đều cùng chú ý đến những từ mấu chốt 'cảnh sát', 'giết chết', 'kiếm tiền'.

"Đậu má, đám người này rốt cuộc là làm gì đó?"

"Buôn bán nội tạng." Cố Tây Châu tiếp chuyện, trực tiếp chỉ ra.

Lại Thắng Lỗi nói mấy lần "Đm" xong thì nhìn về phía Cố Tây Châu đầy chờ mong: "Ê, người anh em, anh biết gì sao?"

Cố Tây Châu từ tốn: "Bọn chúng nói là cảnh sát, chứng tỏ trong số bảy người chúng ta có người là cảnh sát, hơn nữa lúc kẻ bên ngoài nói chuyện đã dùng từ 'chúng nó', nghĩa là trong số chúng ta có ít nhất hai cảnh sát.

Nghe Cố Tây Châu nhắc nhở, năm người lập tức tìm kiếm đồ vật có thể chứng minh thân phận trên người mình, Lại Thắng Lỗi nhanh chóng tìm được thẻ cảnh sát trong túi quần.

"Móa, đúng thật này!" Lại Thắng Lỗi liếc nhìn cái tên trên đó, 'Kỷ Hoằng', hắn nheo mắt, hắn nhớ rõ người tên Cố Tây Châu này lúc vừa tỉnh lại đã gọi hắn một tiếng 'Hoằng ca'!

Nhìn thế nào cũng thấy giống NPC!

Lại Thắng Lỗi cân nhắc trong lòng, lại nhìn chằm chằm Cố Tây Châu, những người khác đều không tìm thấy thẻ cảnh sát, Lại Thắng Lỗi nhìn về phía Cố Tây Châu, hỏi: "Còn một cảnh sát nữa là ai đây?"

"Tôi," Cố Tây Châu nằm trên mặt đất, "Chuyện này không phải là quá rõ ràng rồi sao? Người bị thương ở đây chỉ có hai người là tôi và cậu."

Lại Thắng Lỗi gật đầu, liên tục nói: "Có lý."

Lại Thắng Lỗi trả lời, trong lòng càng thêm xác định Cố Tây Châu chắc chắn là NPC trong thế giới nhiệm vụ này, chỉ là không hiểu vì sao NPC này cứ nhất nhất phải làm bộ là một người chơi giống bọn họ?

Móa, chẳng lẽ là tính ở thời điểm mấu chốt cuối cùng sẽ kéo chân bọn họ! Cũng may là hắn thông minh, phát hiện ra tên này có vấn đề!

Trong lòng Lại Thắng Lỗi thầm quyết định sẽ giám sát kỹ tên 'NPC' anh tuấn này, có điều trên mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm gì khiến người khác hoài nghi, tiếp tục moi tin tức từ miệng Cố Tây Châu.

Hắn tự cho là thông minh, hỏi Cố Tây Châu: "Chúng ta phải làm sao đây? Giờ đã là giờ cơm chiều rồi, ban đêm ở thế giới thần quái không thể nào được yên ổn đâu. Chúng ta nhiều người như vậy ở chung một chỗ, không phải tương đương với việc tất cả mọi người đều ở cùng một phòng sao? Dựa theo quy tắc, chúng ta sẽ chết mất!"

"Đúng vậy, chúng ta không thể tiếp tục chờ nữa, không thể chờ đến tối được, cần phải nghĩ cách rời khỏi căn phòng này!"

"Nếu không ra được, chúng ta sẽ trực tiếp bị quy tắc diệt cả đoàn!"

"Quả thực là có điều kiện này," Cố Tây Châu nói, "Có điều hiện tại không phải là toàn bộ người chơi đều ở trong căn phòng này."

"Không phải?" Lại Thắng Lỗi cổ quái hỏi.

Cố Tây Châu ừ một tiếng: "Tôi tiến vào đây cùng hai đồng đội nữa, bọn họ đều không ở nơi này."

Lại Thắng Lỗi hoài nghi tin tức mà Cố Tây Châu cung cấp, có điều vẫn xen lẫn chút tin tưởng, quay đầu thương lượng với những người khác làm thế nào để rời khỏi nơi này. Cố Tây Châu thật sự có chút mỏi mệt, chủ yếu là do thân thể không thoải mái, từng cơ đau từ bên hông đánh vào hệ thần kinh.

Nơi này lại không có thuốc giảm đau, Cố Tây Châu chỉ có thể cắn môi, nhắm mắt nỗ lực ru ngủ chính mình. Trong ký ức của hắn, hai ngày sau lần lượt sẽ có hai người bị đưa tới nơi này, nếu như hắn đoán không sai, hai người kia hẳn sẽ là Tư Dư và Phương Chấp, dù sao thế giới nhiệm vụ cũng sẽ không đến mức tách bọn họ ra.

Nếu như hắn nhớ không lầm, nơi này là một nhà xưởng cũ bị bỏ hoang, khu vực xung quanh rất ít người, những ca phẫu thuật độc ác kia cũng sẽ trực tiếp tiến hành tại đây, nhờ người bên ngoài giúp đỡ là điều không thể, chỉ có thể nghĩ ra cách rời đi trước khi ca phẫu thuật đầu tiên phát sinh, vậy là hắn có thể thỏa nguyện vọng của con 'quỷ' kia.

Hiện giờ hắn đã quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, tất cả chờ hai người Tư Dư và Phương Chấp tới rồi nói tiếp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.