Chương trước
Chương sau
Cố Tây Châu nghe hai người nói lời này thì nhún vai, khả năng cao là tại những người đẹp trai đều trông khá là giống nhau thôi.

Trên bản đồ có đánh dấu khúc sông nơi phát hiện ra thi thể, Cố Tây Châu liếc nhìn bản đồ, trầm giọng nói: "Đa phần diện tích thi thể đã thối rữa, mặt cũng đã không còn nguyên vẹn, chắc chắn sẽ rất khó khăn trong việc nhận dạng, có điều vẫn phải tìm cách xác định nguồn gốc thi thể, tuy rằng không ngoại trừ người này là cư dân ngoại tỉnh nhưng vẫn phải thử. Phương Chấp, cậu đi sắp xếp đi."

"Rõ, em sẽ đi ngay." Phương Chấp lập tức dứng dậy, lấy điện thoại ra vừa đi ra ngoài vừa gọi cho những vị đồng nghiệp khác.

"Không dễ gì tìm ra được nguồn gốc thi thể đâu," Cố Tây Châu nghiêm trọng nói, "Những người này đều chẳng được ăn mặc tử tế gì, khả năng cao là vừa đến thành phố làm thuê đã bị đám người xấu lừa gạt, có lẽ cũng không ai báo mất tích."

Hướng Nguyên gật đầu, tiếp lời Cố Tây Châu: "Còn một cách khác, đi bệnh viện tìm."

"Ừm," Cố Tây Châu liếc nhìn bản đồ. Muốn bán nội tạng thì nhất định phải có người mua, muốn liên hệ người mua thì cách đơn giản nhất là đến bệnh viên tìm, Cố Tây Châu chỉ vị trí phát hiện thi thể trên bản đồ, nói với Hướng Nguyên: "Thi thể được phát hiện ở chỗ này, bệnh viện gần nhất ở....."

Hướng Nguyên trầm giọng nói: "Bệnh viện số 3, nơi đó gần bệnh viện số 3 nhất."

"Được, vậy trước tiên hãy đến đó."

Cố Tây Châu rời khỏi phòng pháp y, mang theo Phương Chấp và mấy cảnh sát khác cùng tiến thẳng đến bệnh viện số 3, liên tục quan sát mấy ngày.

"Cố ca, bọn em hỏi bác sĩ rồi, bệnh viện bày tỏ rằng quả thực có mấy người đột nhiên tìm được người hiến phù hợp chủ động ký tên tình nguyện hiện tặng, tháng này có 2 người."

Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Điều tra xem tài khoản của bọn họ có khoản rút ra nào không."

Họ nhanh chóng có được kết quả điều tra, người nhà hai người bệnh này lần lượt bỏ ra 30 vạn và 120 vạn tệ, 30 vạn là người thay thận......mà người bỏ ra 120 vạn......là thay tim!

Những người này dùng tiền mặt giao dịch nên không có thông tin đối chiếu tài khoản.

Sắc mặt Phương Chấp trắng bệch, tim không phải là cơ quan có hai cái như thận, nếu như cho tim, vậy cũng chỉ có thể là người chết.

Nghe kết quả điều tra, mọi người đều không biết miêu tả cảm giác trong lòng mình như thế nào, tổ chức tội phạm này đến cả tim còn dám bán, những người phải chết trong tay chúng hẳn là nhiều vô kể!

Nhưng bọn họ không thể ra tay, bởi vì đến nay dù đã thực hiện thủ tục xác nhận nguồn gốc thi thể, những người báo mất tích ở Ninh Khánh đều đã đến nhận thân nhưng không một thi thể nào được mang đi, có nghĩa là những người này đều là cư dân ngoại lai, hoặc có thể nói bị tổ chức này bắt tới, mà có thể khẳng định là chúng vẫn còn tàng trữ một lượng "mặt hàng" lớn.

Những gì bọn họ cần phải làm hiện tại là cứu những người này, những người này có thể bị lấy mất nội tạng bất cứ lúc nào!

Ve sầu mùa hạ kêu inh ỏi giữa thời tiết nóng bức ở Ninh Khánh, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm đi cùng bốn người đàn ông khác, tay đẩy xe lăn cho một thanh niên trẻ, sắc mặt người trẻ tuổi trắng bệch không một tia huyết sắc, nhìn là biết hẳn là mắc bệnh gì đó.

Người đàn ông trung niên đi đầu đẩy người trẻ tuổi vào cửa lớn bệnh viện số 3, đi thẳng đến phòng hành chính gặp bác sĩ, để người trẻ tuổi ở bên ngoài, người đàn ông trung niên đi vào văn phòng, lễ phép nói: "Bác sĩ, chào anh, đứa nhỏ nhà tôi bị suy thận cần được ghép thận, trước khi đến đây tôi được nghe nói chỗ các anh có nguồn thận phải không? Tiền không phải là vấn đề, tôi có tiền!"

Bác sĩ ngồi trong văn phòng nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tiên sinh, đây không phải là chuyện có tiền là có thể thay, phải xem có thể gặp được không......Bệnh viện chúng tôi còn ba người bệnh nữa đang chờ ghép thận..... Thận cũng không phải là củ cải, còn phải tương thích nữa!"

Người đàn ông trung niên cau mày, vỗ đánh rầm lên bàn, mắng: "Tao có rất nhiều tiền, cái thằng bác sĩ này mày vòi tiền chứ gì? Nói, muốn bao nhiêu?"

Bị người đàn ông trung niên rống vào mặt, bác sĩ vẫn phải bất đắc dĩ ôn tồn nói: "Người nhà bệnh nhân đừng nóng nảy, thận không phải là thứ cứ có là có thể thay, còn phải tương thích nữa, nếu không trước tiên để người nhà ngài làm một bộ xét nghiệm độ tương thích đi, khi nào có thận hiến chúng tôi sẽ thông báo cho ngài."

Người đàn ông trung niên bộc phát cơn giận trước nay chưa tưng thấy, đấm thẳng vào mặt bác sĩ trước mặt, vừa khóc vừa mắng: "Đám bác sĩ chúng mày là một lũ lừa đảo, chỉ biết vòi tiền thôi, 100 vạn có đủ không hả? Hả?"

Người đàn ông trung niên vừa mắng vừa khóc, người thanh niên trẻ tuổi ngồi trên xe lăn nhìn dáng vẻ của ông, nôn nóng hô lên: "Ba! Ba! Đừng đánh nữa! Ba!"

Người đàn ông trung niên đau đớn ngồi sụp xuống đát, khóc rống như một đứa trẻ, mọi người trong viện vây quanh nhỏ giọng thảo luận.

"Aizz, thương quá, có tiền hay không có tiền thì bị bệnh cũng đều như nhau cả thôi, aizz..."

"Bác sĩ cũng đen ghê, gặp phải loại nhà giàu mới nổi không chịu nói lý này."

Một nam một nữ trong đám người liếc nhìn nhau, tầm mắt hai người dừng trên người đàn ông trung niên, trang phục ông mặc trên người đều là hàng xa xỉ, hơn nữa còn có đồng hồ trên cổ tay, không tồi đâu, trên người đàn ông trung niên này phải đắp đến 50 vạn!

Cả người ông toát ra hơi thở nhiều tiền.

"Có tiền thì sao chứ, không phải vẫn không chữa được bệnh của con sao......" Người đàn ông trung niên vừa khóc vừa nói, "Ta kiếm tiền là vì con, giờ con không còn nữa thì ta còn cần tiền để làm gì?"

Đôi mắt người thanh niên đỏ hồng chực khóc, bốn người đi theo vội vàng mồm năm miệng mười an ủi: "Tiểu Quân đừng đau lòng, chúng ta chạy qua mấy bệnh viện nữa là sẽ tìm được thôi."

Hai cha con nói qua lại một hồi, cảm xúc của người đàn ông trung niên mới ổn định một chút, đúng lúc này một người phụ nữ đi giày cao gót bước đến trước mặt hai người, di động trong tay rơi thẳng xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, lúc người phụ nữ ngồi xổm xuống nhặt đồ đồng thời nói khẽ với ông: "Muốn cứu con trai ông thì đi theo tôi."

Người đàn ông trung niên sửng sốt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đang định nắm lấy cổ tay người phụ nữ thì cô ta đã đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Người đàn ông trung niên không chút suy nghĩ giao xe lăn của thanh niên cho bốn người đồng hành phía sau, trực tiếp đi theo, thấy người phụ nữ cao gầy đó thì vội vã bước qua, hỏi: "Cô nói vậy là có ý gì?"

"Tôi có nguồn thận," Người phụ nữ ngậm thuốc lá, nhếch khóe miệng, "Cần không?"

Người đàn ông trung niên bày ra vẻ mặt hoài nghi, nói: "Bệnh viện còn không có, cô có sao? Cô là bác sĩ?"

Người phụ nữ lắc đầu, rít một hơi thuốc lá, "Đương nhiên tôi không phải bác sĩ, có điều tôi có nguồn thận, tháng trước bệnh viện này có hai người tìm được thận chính là nhờ tôi sắp xếp, hoàn toàn hợp pháp, người cho đều ký đơn tình nguyện hiến tặng."

"Ông vừa mới nói là 100 vạn nhỉ? 100 vạn, tôi đảm bảo có thể tìm được thận cho ông, ông —— có muốn hay không?" Người phụ nữ nhếch khóe miệng, hỏi.

Người đàn ông trung niên híp mắt tinh tế đánh giá người phụ nữ trước mặt, tựa hồ phán đoán rốt cuộc đối phương có lừa mình hay không, một lát sau người đàn ông trầm giọng nói: "Cô buôn bán nội tạng à?"

Người phụ nữ nghe ông hỏi, xoay người định đi.

Người đàn ông trung niên bắt lấy tay cô ta, nói: "Đi cái gì? Tôi đâu có nói là không mua, chỉ cần có thể cứu được con trai tôi, tiền thôi mà, tôi không để ý."

Nghe người đàn ông trung niên đáp ứng, người phụ nữ hét giá vô tội vạ cũng sửng sốt, phải biết rằng giá thận cao nhất cũng chỉ 30 vạn là kịch, 100 vạn......Ả chỉ tùy tiện nói thế thôi, thử người đàn ông trước mặt này một chút.

"Chúng tôi không nhận chuyển khoản, chỉ nhận tiền mặt." Người phụ nữ suy nghĩ, nói, "Hơn nữa ông phải đặt cọc 20 vạn."

"Khi nào cần?" Người đàn ông trung niên hỏi.

Người phụ nữ: "Sớm lúc nào hay lúc ấy!"

Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: "Vậy ngay bây giờ luôn, tôi thấy có một chi nhánh Ngân hàng Xây dựng ở gần đây, chúng ta đi luôn đi. Tôi tên là Tống Nguyên Quốc, cô tên là gì?"

"Ông có thể gọi tôi là Ngọc ca." Người phụ nữ cười cười, "Trong cái giới này của chúng tôi không cần tên thật."

Tống Nguyên Quốc nhìn chằm chằm người phụ nữ rồi trực tiếp dẫn người ra ngân hàng.

Ngọc ca ở trong xe Tống Nguyên Quốc chờ ông rút tiền, ả nhạy bén để ý thấy Tống Nguyên Quốc vừa lấy thẻ ngân hàng ra nhân viên liền lập tức dẫn ông lên lầu, hiển nhiên là khách VIP.

Mà chiếc xe ả đang ngồi lại càng khoa trương, lấy đi dộng ra tra, chiếc xe này vậy mà cả ngàn vạn!

Má, đây con mẹ nó đúng là vớ bẫm, 100 vạn đối với người này mà nói thật sự chỉ là một cái búng tay!

Ngọc ca bỗng nhiên có chút hối hận, sớm biết vậy ả đã ra giá cao hơn một chút!

Tống Nguyên Quốc lên lầu, lấy thẻ ra để nhân viên rút 20 vạn cho mình, lúc nghe được số dư trong thẻ mà nhân viên ngân hàng thông báo, cả người đều nôn nao.

Ông lấy di động ra gửi đi một tin nhắn, nhắn xong lập tức xóa ngay lịch sử trò chuyện.

......

"Brzz brzz."

Cố Tây Châu đang ở bệnh viện thì điện thoại rung lên.

Lão Quách: Cố đội, cắn câu rồi, có điều cậu chơi lớn qua, bộ quần áo này của tôi phải 50 vạn, chiếc ô tô kia tôi vừa tra thử, hơn một ngàn vạn đó, còn cả thẻ ngân hàng kia nữa! Đậu móa, trong đấy cũng có một ngàn vạn, tôi vừa đến ngân hàng, họ liền săn đón tôi quá trời.

Cố Tây Châu bĩu môi, còn có cách nào khác sao, theo dõi phòng chăm sóc đặc biệt – ICU – mấy ngày nhưng những người này đều không chủ động ra tay; theo dõi người phụ nữ kia mấy ngày, cô tả cũng không đi xem người đang bị giam giữ. Không còn cách nào khác mới để lão Quách giả làm người mua, thậm chí còn trang bị cho lão Quách một thân phục trang, xe, thẻ ngân hàng, đương nhiên không phải là từ ngân sách quốc gia mà là Cố Tây Châu hỏi mượn Tư Dư.

Nhưng mà Tư Dư cũng hào phóng quá rồi, vậy mà trong chiếc thẻ đó lại có tới cả ngàn vạn?

Móa......Diễn thôi mà, cần gì phải nhiều tiền đến thế?

Cố Tây Châu: Diễn cho tử tế vào, đừng có mà diễn hỏng cả chuyện đấy, còn có, mấy "đạo cụ" này toàn là đi mượn, đừng lộn xộn.

Lão Quách: Rồi rồi rồi, tôi biết, nhưng tiêu dùng thiết yếu thì không còn cách nào, cô ta muốn tôi đặt cọc 20 vạn, lỡ mà phá án xong không lấy lại được thì cũng đừng có đòi tôi đấy!

Cố Tây Châu: Yên tâm, sẽ không đòi cậu.

Lão Quách: Vừa rồi kỹ thuật diễn của tôi ổn không?

Cố Tây Châu: Tuyệt luôn, mạnh hơn cả diễn viên trên TV.

Thấy Cố Tây Châu trả lời tin nhắn, lão Quách cong khóe miệng, bởi vì hắn lớn tuổi nhất nên giả làm người nhà bệnh nhân, dùng tên giả Tống Nguyên Quốc, không ngờ hắn làm cảnh sát lại có một ngày còn phải biết kỹ thuật biểu diễn, bọn họ làm cảnh sát đúng là mệt quá đi.

Người vừa rồi bọn họ đẩy đến bệnh viện thật sự là một người bệnh, nghe nói là Cố đội đến bệnh viện khác tìm, có điều không phải là bệnh thận, mà là có bệnh tim, vừa rồi hắn thật sự sợ hãi đối phương quá kích động, kích phát cả bệnh tim!

Lão Quách bỏ toàn bộ tiền vào trong túi xách của Ngọc ca, sau đó mang túi đi vào trong nhà vệ sinh của ngân hàng, chụp tất cả đồ đạc trong túi gửi cho Cố Tây Châu rồi mới thu dọn mọi thứ đi xuống lầu, trở về trong xe, trực tiếp nhét túi xách vào tay người phụ nữ, lãnh đạm nói: "Cô đếm xem."

Người phụ nữ mở túi xách liếc qua, mí mắt không khỏi giật giật, người đàn ông này cũng thật có tiền, "Đủ rồi, có điều ông không sợ tôi sẽ cầm tiền chạy sao?"

Lão Quách liếc nhìn người phụ nữ có biệt danh Ngọc ca này, nhướng mày nói: "20 vạn mà thôi, cũng chẳng đáng là bao, biết chiếc xe này của tôi bao nhiêu tiền không?"

Đương nhiên ả biết, vừa rồi ả cũng đã tra thử.

"Cô cảm thấy tôi sẽ để ý 20 vạn sao? Nếu có cơ hội tôi cũng sẽ điều tra rồi mới giao dịch với cô, nhưng tôi đang rất gấp, tôi chỉ hy vọng con trai tôi khỏe mạnh, bình bình an an, tiền với tôi mà nói chỉ là một con số mà thôi." Lão Quách hào nhoáng nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.