"Anh ta chết rồi." Cố Tây Châu dùng ngữ khí bình đạm nói.
"Sao lại như vậy được?" Giọng Bao Quan Lâm run rẩy kịch liệt, dường như là bị tin tức này làm cho hoảng sợ, hắn lập tức thanh minh cho chính mình, "Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi không giết người!"
Cố Tây Châu đánh giá Bao Quan Lâm từ trên xuống dưới, hỏi: "Người họ Liêu này, ngươi biết anh ta tên là gì không?"
"Chuyện này...." Bao Quan Lâm sững sờ một chút, không hiểu vì sao Cố Tây Châu lại hỏi chuyện này, hắn ta do dự, có vẻ là đang chìm vào trong suy tưởng, một lát sau nói: "Không nhớ rõ lắm, lần nào gặp anh ta tôi cũng gọi Liêu ca, có điều tôi nhớ rõ thông tin chuyển khoản có tên, à, tôi có tin nhắn này, tôi chưa xóa!"
Cố Tây Châu nhướng mày liếc hắn ta một cái, "Nghĩ kĩ lại xem, lần đầu tiên gặp mặt phải có giới thiệu này đó với nhau chứ? Hơn nữa nếu như không quen biết anh ta, sao các ngươi đảm bảo là anh ta có tiền?"
"Anh ta chỉ nói mình họ Liêu... Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, lúc ấy vì sợ anh ta quỵt nợ, chúng tôi có đòi căn cước công dân của anh ta, sau khi anh ta đưa mấy vạn tệ xong mới trả lại, trong điện thoại tôi có ảnh!" Bao Quan Lâm nói.
"Là đột nhiên các người đòi sao?" Cố Tây Châu xác nhận lại.
Bao Quan Lâm gật đầu, "Đúng vậy!"
Bao Quan Lâm cứ luôn cảm thấy mấy câu hỏi của vị cảnh sát này cứ kì kì quái quái sao ấy.
Cố Tây Châu cho người lấy điện thoại của Bao Quan Lâm mang vào phòng thẩm vấn, Bao Quan Lâm mở điện thoại ngay trước mặt Cố Tây Châu, lật giở album ảnh. Người đàn ông trong điện thoại của hắn cầm căn cước công dân trong tay, vẻ mặt không tình nguyện.
Ảnh chụp thật sự rõ ràng, trên căn cước công dân viết rõ hai chữ Liêu Song, Cố Tây Châu hơi nhướng mày: "Làm sao mà các người quen biết nhau?"
"Cái này......" Bao Quan Lâm do dự một chút, nói: "Gặp nhau ở một sòng bài khác."
Cố Tây Châu suy nghĩ, hỏi: "Có địa chỉ không?"
Bao Quan Lâm không nghĩ nhiều, trực tiếp khai ra địa chỉ, viết xong còn xun xoe hỏi: "Đồng chí cảnh sát, các vị muốn bắt bọn họ nhỉ? Nhất định phải bắt đấy! Bọn họ ở đó bẫy nhiều người lắm!"
Bao Quan Lâm và đối phương tranh chấp lợi ích với nhau, hai bên có thù oán, hắn ta đã bị bắt đương nhiên cũng sẽ không để cho người khác được yên.
Cố Tây Châu nghe mấy lời này của hắn ta liền biết ngay ý đồ của Bao Quan Lâm. Hắn còn có chút thích cái tên hại người chả cần vì lợi ích cá nhân gì này.
"Đồng chí cảnh sát, sao người này lại chết thế?" Bao Quan Lâm viết địa chỉ xong, cẩn thận hỏi lại.
Cố Tây Châu nhướng mày lườm hắn ta: "Ngươi vẫn còn nhiều chuyện ghê ha, tiền anh ta thiếu nợ ngươi đã trả xong rồi?"
Bao Quan Lâm nói: "Xong, đều trả xong hết rồi, đồng chí cảnh sát hỏi thế là có ý gì? Sao anh vẫn hoài nghi tôi vậy nha?"
"Tôi thật sự không hề giết anh ta, anh ta trả hết tiền rồi thì tôi còn giết anh ta làm cái gì? Anh có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám làm chuyện này nha! Giết người là bị bắn bỏ đấy." Bao Quan Lâm ôm một bụng ủy khuất nói, ủ rũ cụp đuôi ngồi trong phòng thẩm vấn.
Đêm hôm đó, cục cảnh sát điều động lực lượng truy quét một sòng bạc khác, tóm gọn toàn bộ. Sau khi thẩm vấn mấy người trong sòng bạc xong, Cố Tây Châu mới rời khỏi cục cảnh sát, đến thẳng nhà Liêu Tuấn.
Một giờ sau, Cố Tây Châu dừng xe ở cửa nhà cha mẹ Liêu Tuấn, hắn gõ cửa, một lát sau mới thấy một giọng nói vọng ra: "Đây đây, tới đây!"
Liêu Tuấn mở cửa thấy Cố Tây Châu thì ngây ra một chút, theo bản năng hỏi: "Có manh mối gì sao?"
Cố Tây Châu cười cười, chặn cửa nói: "Tạm thời không có, chỉ là tôi có một vài vấn đề muốn hỏi anh."
"Anh chỉ cần gọi điện là được mà, không cần phiền toái vậy đâu." Liêu Tuấn không hiểu chuyện gì, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng vẫn tránh đường cho Cố Tây Châu và đám người Phương Chấp đi vào phòng, anh ta lấy ly giấy rót nước cho bọn họ, sau đó nói: "Các vị hỏi đi."
Cố Tây Châu nhìn thoáng qua căn phòng, chỉ có cha mẹ Liêu Tuấn ở đó, người vợ Hà Vân Vân của Liêu Tuấn thì không.
Có điều Cố Tây Châu có thể lý giải được, dù sao Hà Vân Vân đã đặt vấn đề ly hôn với Liêu Tuấn nghĩa là hai người khẳng định đã không còn tình cảm gì, ngày đó gặp mặt Hà Vân Vân đã nói rõ ràng chuyện ly hôn.
Cố Tây Châu hỏi: "Chúng tôi đã điều tra tài khoản của anh, một năm nay anh có chuyển đi một khoản lớn, tôi muốn biết số tiền đó chuyển cho ai?"
Liêu Tuấn sửng sốt, anh ta tựa hồ có chút khẩn trương, theo bản năng nhìn cha mẹ đang ngồi bên kia, nói: "Chúng ta có thể vào trong nói không?"
Cố Tây Châu gật đầu, nói: "Có thể."
Vào trong phòng ngủ, Liêu Tuấn liếc nhìn bên ngoài, sau đó đóng cửa lại, hạ giọng nói: "Là nợ cờ bạc..... Em trai tôi nợ cờ bạc."
"Không hiểu sao em trai tôi lại nhiễm thói cờ bạc. Ban đầu tôi đâu có biết.
"Mãi sau tôi mới biết được, hôm đó nó tới cầu xin tôi giúp nó, nếu không đối phương sẽ tới công ty nó làm loạn. Mấy năm nay nó sống một mình, kiếm được không nhiều lắm, có bao nhiêu lại tán đi cả, căn bản không có tiền tiết kiệm. Nó đã đến tìm tôi, người làm anh như tôi dù thế nào cũng phải đưa tay giúp đỡ, hơn nữa tiền lương của tôi cũng tương đối nhiều... cho nên liền giúp nó trả nợ, nó cũng hứa về sau không đánh bạc nữa."
Cố Tây Châu nghe anh ta nói những lời này, cẩn thận nhớ lại tư liệu về Liêu Tuấn mà bọn họ tra được, Liêu Tuấn là một giám đốc mảng khoa học kỹ thuật, lương một năm khoảng tầm 150 vạn tệ, quả thực có thể giúp em trai trả chút nợ cờ bạc kia, 35 vạn tệ cũng chỉ là hơn ba tháng tiền lương của anh ta mà thôi.
Đúng lúc Cố Tây Châu đang cân nhắc chuyện này thì đột nhiên có người gõ cửa.
"Cốc cốc cốc cốc!"
Cố Tây Châu đi ra ngoài cùng Liêu Tuấn, cho đám người Phương Chấp mở cửa ra, chỉ thấy một cô gái từ bên ngoài vọt vào. Cô gái này có làn da ngăm đen, ngũ quan đoan chính, cô thấy trong nhà có nhiều người như vậy thì ngẩn người: "Ông nội, bà nội, ba lớn, mọi người đều ở đây à."
Sau khi con gái nạn nhân tới, vừa mới nói được đôi câu thì khóc nấc lên, khóc đến mềm oặt cả người, nhìn cô khóc, hai ông bà cũng lại bắt đầu rơi lệ.
Nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng gì đến việc bọn họ điều tra, Cố Tây Châu quay đầu hỏi Liêu Tuấn: "Được rồi, nói chuyện tiếp, tôi muốn hỏi một chút, anh và em trai anh thân nhau như vậy, trong sáu năm nay, anh ta thực sự độc thân sao?"
Nghe Cố Tây Châu nói, Liêu Tuấn có chút do dự, hai vị lão nhân gia và cô gái ở bên cạnh cũng khiếp sợ nhìn về phía Cố Tây Châu, hỏi: "Này, anh có ý gì vậy? Tiểu Song có bạn gái bên ngoài sao?"
"Liêu Tuấn, tôi hy vọng anh nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi, không được tiếp tục giấu giếm nữa." Cố Tây Châu nói, "Chúng tôi đã phát hiện một chiếc điện thoại di động ở nhà anh ta."
"Được thôi... Có, tôi có biết một người, năm ngoái em trai tôi có qua lại với một cô gái, sau đó bởi vì không quá hợp nhau nên chia tay." Liêu Tuấn nhận thua, bất đắc dĩ nói.
Cố Tây Châu nhướng mày, hỏi: "Có số điện thoại của cô ấy ở đây không?"
Liêu Tuấn lắc đầu, nói tiếp: "Trong điện thoại di động của em trai tôi chắc là có đấy, tôi chỉ thấy có một hai lần, hơn nữa đó là bạn gái của em trai tôi, sao tôi lại lưu số điện thoại của cô ấy?"
"Tại sao trước đó khi được hỏi anh lại không nhắc đến?"
"Không phải là không nhắc đến, chỉ là tôi cảm thấy hai việc này chắc là chẳng liên quan gì đến nhau." Liêu Tuấn nói, sắc mặt không tốt.
Cố Tây Châu hỏi: "Anh có biết là anh làm thế sẽ ảnh hưởng tới tiến độ điều tra của chúng tôi không?"
Cha mẹ Liêu Tuấn cùng với con gái Liêu Song đứng bên cạnh đồng thời nhìn về phía anh ta, nhíu mày giục giã.
"Chỉ cần có thể hỗ trợ tra án, con cứ nói hết đi!"
"Ba lớn, nhỡ đâu chính là người này thì sao?"
Liêu Tuấn nghe vậy, trầm mặc thật lâu sau đó mới gian nan mở miệng: "Được thôi, tôi sẽ nói cho các vị....."
"Cô ta tên là Lý Na, cô ta là một kẻ đào mỏ chứ chẳng yêu thích gì Tiểu Song. Cô ta trẻ trung xinh đẹp, thích giàu khinh nghèo, hai người gặp gỡ thế nào thì tôi không biết, tôi cũng chỉ là vô tình biết được Tiểu Song có một người bạn gái như vậy...."
"Vốn dĩ chuyện này.... Tôi cũng không biết, có một lần tôi đi dạo phố với Vân Vân, Lý Na nhìn thấy tôi thì chạy tới ôm chặt tôi, làm tôi sợ nhảy dựng cả lên, cô ta còn mở miệng gọi tôi Liêu ca, lúc ấy tôi cũng đần ra. Vân Vân còn vì chuyện này mà cãi nhau với tôi một trận lớn, sau đó tôi cố nhớ lại, nhưng căn bản tôi không hề quen biết Lý Na, không nghĩ ra được...
"Náo loạn với Lý Na trên phố một hồi, cô ta mới nói bạn trai cô ta là Liêu Song, lúc đó tôi liền giải thích tôi không phải là Liêu Song! Đến lúc gặp em trai tôi, mọi chuyện mới rõ ràng, tôi còn cố tình đưa hai người bọn họ đến giải thích với Vân Vân, tốn bao nhiêu thời gian mới giải thích được ngọn ngành."
Cố Tây Châu gọi điện đến cục cảnh sát, tìm trong di động của nạn nhân, quả nhiên tìm được một người tên là Tiểu Na
.....
Trên đường về, bọn họ gọi điện thoại cho người này, đầu bên kia nghe họ nói xong, trầm mặc một lát, nói: "Tôi với anh ta không có gì để nói cả, chia tay đã 2 tháng rồi, 2 tháng này không liên hệ một lần nào, anh ta chết tôi cũng không biết đâu, các vị tìm tôi có ích lợi gì?"
Cố Tây Châu trầm mặc nhìn qua tư liệu về Lý Na mà bọn họ điều tra được, gần đây cô không có dùng số tiền nào quá lớn, có điều vẫn cần phải hỏi một số thứ.
Phương Chấp hỏi người bên đầu dây bên kia: "Chủ yếu là có một vài chuyện muốn làm rõ, xin hỏi hai người quen nhau như thế nào?"
"Ok, qua ứng dụng wechat, quét người ở gần đây, sau đó có nói chuyện với anh ta vài lần, anh ta gửi cho tôi hồng bao 520, nói muốn gặp tôi, nói có chút thích tôi. Vốn dĩ lúc đó tôi cũng không muốn gặp, ai biết đâu anh ta lại gửi một cái 1314 nữa, tôi thấy anh ta cũng không tệ lắm, hơn nữa tôi cảm giác cách nói chuyện của anh ta cũng không tồi, nên đã đáp ứng."
"Sau đó thì sao?" Phương Chấp bĩu môi, có mà thấy tiền không tồi thì có.
Người bên kia đầu dây điện thoại nói: "Sau khi gặp mặt thì tôi thấy rất thất vọng, kiểu về tuổi ấy, anh hiểu mà.....Tuổi tác của anh ta quá lớn, không hợp với tôi, nói thật ngay lúc thấy anh ta tôi đã muốn đi về rồi, anh ta giữ tôi lại ăn cơm, sau đó lại đưa tôi về nhà, trên đường đi còn nói thật sự rất thích tôi.
"Lúc ấy anh ta cực kì thân sĩ*, hơn nữa nói chuyện cũng rất êm tai, còn đặc biệt ôn nhu đưa tôi về nhà, sau đó lại gặp nhau vài lần nữa, anh ta làm tôi có thiện cảm liền mơ mơ hồ hồ không biết thế nào mà đáp ứng.
*Thân sĩ: người đàn ông ưu tú, hành động đúng mực, tinh tế, như một quý ông.
"Kết quả thì thế nào chứ, ai mà biết được, ở bên anh ta chưa được bao lâu tôi liền phát hiện thứ này cmn là một đại sứ phủ xanh*!"
Cố Tây Châu nhướng mày, nói với Phương Chấp: "Cậu hỏi cô ấy tiếp đi."
Phương Chấp nhẹ giọng nói với Lý Na: "Có thể kể chi tiết một chút không?"
"Aizz, cảnh sát các anh sẽ không kể cho ai khác đúng chứ?" Lý Na có chút lo lắng hỏi.
"Đương nhiên, điều này xin cô cứ yên tâm, chúng tôi có chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp."
Người phụ nữ do dự một lát, đợi một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới lại phát ra âm thanh: "Hôm đó tôi tình cờ gặp được anh trai và chị dâu anh trai anh ta, lúc ấy tôi rất kinh ngạc, anh ta còn trách tôi lắm chuyện, làm cho chị dâu và anh trai anh ta hiểu lầm, mắng tôi một trận.
"Kết quả một tháng sau, tôi liền phát hiện tên khốn này còn có một cái di động nữa, trong đó đều là mấy cuộc nói chuyện đong đưa với mấy em gái, tôi rất tức giận nên đã chia tay anh ta ngay hôm đó."
Cố Tây Châu suy nghĩ, hỏi: "Lúc ở ở bên nhau, Liêu Song có từng đánh bạc không?"
Lý Na suy nghĩ chốc lát nói: "Anh ta? Anh ta không thích đánh bài, có một lần bạn tôi đến chơi, chán quá nên tôi kêu Liêu Song chơi bàn cùng bọn họ, anh ta từ chối ngay lập tức, trong ấn tượng của tôi, anh ta chưa hề đánh bài."
Cố Tây Châu hỏi thêm: "Câu hỏi cuối cùng, cô có thể phân biệt chính xác được hai anh em họ không?"
"Nói thật.... Không thể, hôm đó vô tình gặp được anh trai và chị dâu anh ta, nghe anh ta nói có một người anh em song sinh, thật ra tôi không tin đâu, lúc ấy tôi lấy điện thoại ra gọi một cuộc để nghiệm chứng, tôi có thể khẳng định lúc ấy anh trai anh ta không hề động đến điện thoại, sau đó anh ta vội vã chạy tới, lúc này tôi mới tin tưởng đó không phải là lý do thoái thác."
"Cảm ơn cô đã phối hợp, xin hãy giữ điện thoại luôn thông suốt, nếu như còn yêu cầu nào khác, chúng tôi sẽ liên hệ với cô." Cố Tây Châu nhẹ giọng nói với Lý Na bên kia đầu dây điện thoại.
"Ồ, được."
Ngắt điện thoại xong, Phương Chấp không nhịn được nhíu mày: "Nạn nhân này thật đúng là diễn xuất như thần."
Cố Tây Châu cân nhắc một chút, hắn nhớ rõ nữ trợ lý của Liêu Song ó ngoại hình rất xinh đẹp, mà người này đánh giá Liêu Song cũng không tệ lắm, khẳng đĩnh chắc chắn các mối quan hệ của nạn nhân ở công ty rất rốt, không có quan hệ nam nữ lung tung. Vậy mà qua lời của bạn gái nạn nhân, người này lại biến thành đại sứ phủ xanh, đúng là ở nhà hồng kỳ không đổ, bên ngoài cờ màu bay bay*.
*Ở nhà hồng kỳ không đổ, bên ngoài cờ màu bay bay (在家红旗不倒,外面彩旗飘飘): "Hồng kỳ" – Cờ đỏ - chỉ vợ hoặc chồng, "cờ màu" chỉ tình nhân, ý là đã có vợ chồng rồi mà vẫn tòm tem bên ngoài, thích trăng hoa nhưng lại không muốn bỏ vợ (chồng). Có người giải thích là vợ (chồng) có thể không biết, hoặc có biết nhưng không quan tâm, mối quan hệ vợ chồng vẫn hài hòa, không ảnh hưởng gì (Baidu)
Cố Tây Châu nghi hoặc nói: "Một người không thể có cả hai tật xấu đều cực đoan đến mức như vậy, hơn nữa 'Liêu Song' không thích đánh bạc ở bên Lý Na này hoàn toàn bất đồng với những gì chúng ta biết được từ những người ở sòng bài."
Phương Chấp nghe vậy, theo bản năng nhíu mày, "Quả thực rất kì quái."
Trước đó Cố Tây Châu bảo Hướng Nguyên làm giám định vân tay của hai anh em này, lúc đó chỉ giám định vân tay trên di động, là hắn để sót vấn đề này, di động đó là của nạn nhân, cho nên kết quả giám định đương nhiên là giống với của nạn nhân!
Nhưng chiếc di động này rất có khả năng không phải là của Liêu Song!
Cố Tây Châu cau mày, chỉ đành để ngày mai Hướng Nguyên nghiệm lại chữ viết và vân tay của hai anh em.
.....
Ngày hôm sau, buổi sáng, 10:35:57, Cố Tây Châu nhìn chằm chằm kết quả giám định chữ viết và vân tay, cảm giác trong lòng sáng tỏ rất nhiều.
Sắc mặt Hướng Nguyên cũng không tốt lắm, nói: "Hai anh em này tuyệt đối có vấn đề!"
Bọn họ tìm đến công ty của hai anh em yêu cầu những văn kiện hợp đồng khác nhau, có chữ ký và dấu vân tay của hai người, thông qua quá trình giám định xác định được hai chữ viết và vân tay khác nhau, không nghi ngờ gì nữa, văn kiện ở cả hai công ty đều từng có chữ kí và vân tay của cả hai anh em.
Hiển nhiên là hai anh em này vẫn luôn cố tình tráo đổi thân phận, hẳn là từ rất lâu trước bọn họ đã luôn làm như vậy, không....không phải là từ rất lâu trước kia, Cố Tây Châu híp mắt, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói của Hà Vân Vân: Khoảng hai năm nay cha mẹ bọn họ luôn nhận nhầm bọn họ với nhau.
Cố Tây Châu lập tức ra lệnh: "Yêu cầu hai công ty cung cấp chữ kí, chữ viết tay của hai người này hai năm trước, tôi không tin là không phân định rõ được ai là anh ai là em!
"Rõ!"
Kết quả giám định còn chưa đến tay, di động của Cố Tây Châu đã reo, hắn nhấc máy nghe xong liền mắng một câu đồ phá hoại, nói với mọi người xung quanh: "Đi, đến nhà Liêu Tuấn! Hắn nói cửa nhà hắn có kẻ khả nghi."
"Vâng!" Phương Chấp nhíu mày, đi theo sau hắn, hỏi: "Tình hình thế nào rồi ạ? Không phải là muốn kéo dài thời gian của chúng ta chứ?"
"Không biết, có điều anh ta đã nói như vậy rồi, chúng ra cứ phải qua xem xem thế nào, nhỡ đâu anh ta xảy ra chuyện thì khó mà ăn nói." Cố Tây Châu vừa đi vừa nói.
"Vâng."
.....
Cố Tây Châu lái xe thẳng đến nhà Liêu Tuấn, trong lúc chờ bọn họ chạy tới đã có mấy xe cảnh sát gần đó nghe lệnh, mọi người trong nhà Liêu Tuấn đang nói chuyện với mấy vị cảnh sát, 'Liêu Tuấn' trông có vẻ không bị thương tích gì, mấy vị cảnh sát đều đang hỏi rốt cuộc anh ta đã thấy cái gì.
Bởi vì sợ hãi nên sắc mặt mọi người trong nhà Liêu Tuấn đều có chút trắng bệch, Cố Tây Châu đi tới, hỏi: "Tình hình hiện tại sao rồi?"
Trong lòng Liêu Tuấn vẫn còn sợ hãi, anh ta nơm nớp nói: "Sáng hôm nay, tôi, tôi nghe thấy có người gõ cửa, tôi liền hỏi một câu ai đấy theo thói quen, nhưng người bên ngoài không nói gì cả nên tôi không mở cửa. Một lát sau lại có người gõ cửa, tôi vội vàng chạy ra, nhìn qua mắt mèo thì thấy mắt mèo như bị thứ gì đó chặn, đen nhánh....
"Tôi nghĩ đến trước đó các vị có nói có thể là có người vốn dĩ muốn giết tôi, kết quả là hạ sát nhầm người, tôi liền sợ hãi báo nguy, sau đó lập tức gọi điện thoại cho anh."
Cố Tây Châu liếc anh ta một cái, trầm giọng nói: "Nói cách khác là anh chưa thấy một cái gì?"
Liêu Tuấn lắc đầu, "Không nhìn thấy, nhưng mà bên ngoài hành lang có camera theo dõi! Mọi người đều thấy! Có người bên ngoài, mặc đồ đen, mũ đen, đeo khẩu trang!"
Cố Tây Châu ừ một tiếng, đi qua hỏi cảnh sát khu vực cạnh đó, mấy cảnh sát khu vực thấy thẻ công tác của Cố Tây Châu và Phương Chấp thì không dám báo cáo qua loa, Cố Tây Châu xem kỹ video giám sát, trên hình quả thực có một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện, cử chỉ cùng về ngoài đều giống với hung thủ, Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc nhau.
Lúc này di động Cố Tây Châu đổ chuông, hắn tiếp điện thoại nói chuyện hai câu xong liền trực tiếp lấy còng tay ra còng Liêu Tuấn lại.
"Đồng chí cảnh sát, anh làm gì vậy?" Vẻ mặt Liêu Tuấn mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Liêu Song, chúng tôi đã đối chiếu vân tay, nạn nhân là anh trai anh." Cố Tây Châu vạch trần, Liêu Song vốn là đối tượng tình nghi, huống chi bọn họ phát hiện sáng nay Liêu Song báo mất giấy tờ thẻ ngân hàng, đổi lại tất cả mật khẩu thẻ, đồng thời còn kí một khoản chi lớn.
"Các người nói cái gì thế, tôi là Liêu Tuấn, nạn nhân là em trai tôi!"
Cố Tây Châu nói: "Tôi khuyên anh đừng tiếp tục giả vờ nữa, anh và anh trai anh học hai chuyên ngành khác nhau, kiến thức chuyên sâu về máy tính anh biết không? Tôi tùy tiện hỏi một câu anh có trả lời được không? Hơn nữa song sinh cũng không giống y hệt nhau, kiểm định STRs* là ra ngay, chẳng qua là hơi phiền phức một chút."
STRs: Mọi người có thể đọc ở đây nha
Người đàn ông trước mặt trầm mặc thật lâu, cuối cùng hậm hực cúi đầu, anh ta biết mình đã không thể chống chế được nữa, thừa nhận: "Tôi là Liêu Song, nhưng tôi không hề giết anh trai mình! Người kia cũng thật sự là muốn mạng của tôi, về việc này xin các vị hãy tin tưởng tôi!"
Cố Tây Châu liếc anh ta một cái, không thèm để ý, trực tiếp đem người áp giải lên xe cảnh sát.
Đưa Liêu Song tới phòng thẩm vấn, Cố Tây Châu ngối đối diện anh ta, hỏi một số vấn đề hắn vẫn luôn nghi hoặc: "Vì sao hai anh em các anh muốn tráo đổi?"
Liêu Song bất đắc dĩ nói: "Còn không phải là tại anh tôi sao, anh tôi không có tật xấu gì, đối xử với tôi cũng khá tốt, chỉ là quan hệ nam nữ tương đối loạn, ở bên ngoài có quan hệ cố định với mấy người phụ nữ, có vài lần suýt chút nữa đã lộ tẩy, sau khi tôi ly hôn thì anh ấy vẫn luôn dùng thân phận của tôi để kết giao với những cô gái đó."
"Anh ta dùng thân phận của anh để lén lút vụng trộm?" Cố Tây Châu chốt lại một câu ngắn gọn.
"Ừm." Liêu Song gật đầu, thừa nhận, "Sau khi tôi ly hôn...Anh ấy vẫn luôn dùng thân phận của tôi để vụng trộm, lúc đầu còn ổn, sau đó thỉnh thoảng anh ấy không về nhà, anh ấy mà không về nhà thì chị dâu tôi sẽ phát hiện, anh ấy liền...để tôi thay anh ấy về nhà."
Cố Tây Châu nhướng mày: "Hà Vân Vân không phát hiện sao?"
Liêu Song lắc đầu, nói: "Tôi cũng không biết chị dâu có phát hiện hay không.... Dù sao tôi cũng chỉ thay thế anh ấy trở về có vài lần."
"Vài lần?"
"Thôi được, tôi thừa nhận, không phải là vài lần, mà là thường xuyên." Liêu Song giơ hai bàn tay bị còng lên, bất đắc dĩ nói, "Mấy tháng gần đây cơ bản là tôi với anh ấy hoán đổi chỗ ở, ngày nào cũng ở nhà anh ấy."
"Hôm anh ta tử vong thì sao? Hai người cũng tráo đổi thân phận như cũ à?" Cố Tây Châu nói.
Liêu Song trầm giọng nói: "Hôm đó chúng tôi có gặp nhau một lần, hai người chúng tôi đổi quần áo trong nhà vệ sinh."
"Nếu tôi nhớ không nhầm, Hà Vân Vân nói với tôi, cô ấy chọn ngày hôm đó hẹn Liêu Tuấn để bàn chuyện ly hôn, ly hôn mà anh ta cũng để cho anh thay thế mình đi?" Chả lẽ ngủ cũng muốn anh hỗ trợ?
Đương nhiên Cố Tây Châu không hỏi trắng ra như vậy, có điều trong lòng cứ bồn chồn.
"Chuyện này tôi đâu biết," Liêu Song bất đắc dĩ nói, "Buổi tối trước khi chết anh ấy bỗng nhiên gửi tin nhắn cho tôi, một hai đòi tôi phải đổi với anh ấy, tôi không lay chuyển được đành đáp ứng."
"Sao lúc đầu anh không nói thẳng, sao lại muốn giả thành anh trai mình?" Cố Tây Châu hỏi.
Liêu Song trầm mặc thật lâu, nói: "Anh ấy tạm thời để tôi giúp anh ấy bàn chuyện ly hôn, tôi đi, xong rồi....
"Lúc đó tôi thấy kê khai phân chia tài sản của vợ chồng anh ấy, dưới danh nghĩa anh trai tôi có 4000 vạn, tôi cũng không biết anh ấy giàu đến vậy, cứ cho là ly hôn xong thì anh tôi cũng có 2000 vạn, còn nếu như mà anh tôi chết... hầu như tất cả số tiền đó sẽ biến thành của chị dâu. Cuối cùng là không có chính thức ly hôn, chỉ là kí kết hiệp nghị.
"Hơn nữa lúc ấy tôi nhận được điện thoại xong, cả người đều ngốc, tôi cũng muốn nói nạn nhân thật ra là anh trai tôi, nhưng mà đầu tôi toàn là nội dung tời hiệp nghị ly hôn kia... Tôi nghĩ, dù sao cũng không ai phân biệt được hai anh em chúng tôi, tôi liền nổi lòng tham, nhưng mà xin các vị hãy tin tưởng tôi, tôi thật sự không giết người. đây là anh trai tôi, tôi không phát rồ đến mức xuống tay với anh ấy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]