Chương trước
Chương sau
"Tên đồ tể biết...." Phương Chấp ngây ra.

Cố Tây Châu: "Đương nhiên là hắn biết, ngày đầu tiên đến, có một người phụ nữ mua thịt ở chỗ hắn, cậu nhớ không?"

"Em có." Phương Chấp gật đầu.

"Lúc ấy hắn chỉ cần tiện tay cắt liền lấy được lượng thịt hắn người đó cần, không sai chút nào." Cố Tây Châu trầm giọng nói.

Thật lâu sau, Phương Chấp thở dài.

"Đúng rồi," Cố Tây Châu đột nhiên nhướng mày, lấy mấy tờ thông báo tìm người ra khỏi túi, "Đạo cụ này ông lão chỉ cho mỗi người một tờ, tôi thấy chẳng đáng tin gì cả, cái thứ đồ chơi này có ích gì chứ?"

"Ông lão nói dùng để tìm người, thế nhưng trong thế giới nhiệm vụ chắc cũng chẳng cần tìm người đâu chứ?"

Nghe Cố Tây Châu nói, Tư Dư và Phương Chấp đồng thời lấy thông báo tìm người mình được cho ra, những chỗ để trống trên tờ giấy đương nhiên là để cho bọn họ điền thông tin của người mất tích, trên đó cũng không có kí hiệu đặc biệt nào, cầm trên tay chẳng khác gì những tờ giấy bình thường khác.

"Còn xem là muốn tìm ai." Tư Dư nhẹ giọng nói.

Cùng lúc đó, Cố Tây Châu cũng đang giống hai người, lật mặt sau của tờ thông báo tìm người trống đó xem xem, tờ thứ nhất không có gì ở mặt sau, tờ thứ hai cũng như vậy, Cố Tây Châu đang thất vọng thì thấy tờ thứ ba có điểm khác với hai tờ trước, mặt sau tờ này có mấy dòng chữ nhỏ ------

Thông báo tìm người: Điền thông tin càng kỹ càng tỉ mỉ, xác suất tìm được nhân vật liên quan các lớn, điền toàn bộ tin tức nghĩa là 100% tìm được mục tiêu (Ghi chú: Đạo cụ dùng một lần, mỗi người mỗi thế giới chỉ có thể sử dụng một lần.)

"Hai người xem này." Cố Tây Châu nói, đặt tờ có dòng chữ lên mặt bàn.

Tư Dư thấy cái này, nhướng nhướng mày, nhìn về phía Cố Tây Châu, trầm mặc một lát, nói "Cậu cướp được thứ tốt đấy."

Cái này á, Cố Tây Châu kinh nhạc, "Hửm? Ý gì?"

"Dùng đạo cụ này tìm quái vật chúng ta muốn tìm, có thể giúp chúng ta loại bỏ những kẻ quấy nhiễu. Vốn dĩ mỗi người một tờ, cậu lại cướp được thêm hai tờ từ tay ông ta, người khác chỉ có một lần, cậu có ba lần, cậu nói xem có phải cậu cướp được thứ tốt không?"

Nói đến đây, quán hải sản cao cấp mà Tư Dư đặt trước gọi điện tới, "Đúng, không cần thịt lợn, thịt bò, chỉ cần hải sản là được, vì sao ư? Chẳng vì sao cả, dạo này tôi không muốn ăn thịt thôi."

Cố Tây Châu: "Tôi muốn ăn."

Tư Dư: "...."

Cố Tây Châu: "Không được sao?"

Tư Dư: "Không được."

"Thôi được," Cố Tây Châu ngồi trên sofa, vẻ mặt 'Tôi hết cách với anh', "Anh ra tiền, anh định đoạt."

Chặt chém Tư Dư một hồi, Cố Tây Châu mỹ mãn sờ sờ bụng, gấp gọn ba tờ thông báo tìm người trống, cầm di động nhìn thời gian, chào Tư Dư: "Bọn tôi đi đây, mấy ngày nữa gặp.

Phương Chấp nhanh chân đuổi theo, hai người một trước một sau đi xuống khỏi tầng hai biệt thự.

Cố Tây Châu khởi động ô tô, thấy Tư Dư đứng trên ban công trồng hoa ở tầng hai, ngồi trong ô tô vẫy tay với anh: "Tiểu Tư, bai bai~"

"Ừ." Tư Dư vừa nói được chữ ừ đã thấy Cố Tây Châu phóng xe đi như tên bắn, anh đưa tay lên xoa xoa giữa chân mày.

Người này nữa... Có chuyện thì kêu Tư tổng, không có chuyện gì thì gọi tiểu Tư, làm người cũng đủ chân thật.

Cố Tây Châu về nhà cũng thừa lời, vào phòng liền vật ra sofa, lẳng lặng nhắm mắt kể lại chuyện trong thế giới lần này cho Cố Chi Chi.

Bỗng nhiên cảm thấy có người sờ đùi mình, Cố Tây Châu giơ tay quờ vào không trung, xoay người ngồi dậy, ôm ngực hô to: "Cậu làm gì nha? Có sắc quỷ! Sắc quỳ sờ đùi người ta này!"

Cố Chi Chi: .....

Dáng vẻ kia của Cố Tây Châu rất giống một cô nương bị sắc lang quấy rối, chỉ là đổi lại thành khuôn mặt của hắn, thật sự có chút không dám khen tặng, chỉ cần sắc lang có một chút đầu óc cũng không dám động chân động tay với một tên đàn ông cao mét tám mấy như vậy.

"Cố Chi Chi, không ngờ cậu là loại quỷ như vậy!"

Cố Chi Chi: Cậu, cậu suy nghĩ vớ vẩn gì thế?

"Cậu sờ đùi tôi!" Cố Tây Châu chỉ loạn vào không khí.

Vẻ mặt Cố Chi Chi lúc này tỏ vẻ không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa rồi, anh sắp bị cái tên chết bầm trước mặt này làm cho tức chết tồi: Tôi chỉ muốn xem đạo cụ mà cậu nói... Mấy tờ thông báo tìm người kia.

.....

"Được rồi, không đùa cậu nữa," Cố Tây Châu dựa vào sofa, lấy ba tờ thông báo tìm người trong túi quần ra để lên bàn trà, chỉ vào nó nói, "Cậu xem đi, Tư Dư đoán rằng có thể dùng thứ này để loại bỏ mấy kẻ quấy nhiễu."

Cố Tây Châu nhìn mấy tờ thông báo tìm người tên bàn đột nhiên trôi nổi trên không trung, hắn biết là Cố Chi Chi đang cầm đồ lên, hắn dựa lại vào sofa, hỏi: "Cậu xem lâu như vậy, xem được gì rồi?"

Cố Tây Châu thấy chiếc bút trên bàn động đậy, viết xuống quyển sổ một dòng chữ nhỏ, người cầm bút còn vẽ một vòng tròn lên hang chữ, Cố Chi Chi đơn giản thô bạo nhét sổ vào tay Cố Tây Châu, ý tứ chính là: Cậu tự đi mà xem.

"Không phải chỉ là mấy tờ thông báo tìm người thôi ư? Cũng chỉ dùng được có một lần, tôi thấy nó chung quy lại vẫn là vô dụng thôi, còn không bằng tôi gian..." Chữ 'lận' cuối cùng kia bị Cố Tây Châu nuốt ngược trở về.

Cố Chi Chi ở bên cạnh tiện tay viết tiếp lên giấy: Gian cái gì?

"Không có gì." Cố Tây Châu thỏ thẻ, biểu cảm có chút xấu hổ, hắn mở quyển sổ vừa nãy Cố Chi Chi đưa cho hắn ----

Thông báo tìm người: Điền thông tin càng kỹ càng tỉ mỉ, xác suất tìm được nhân vật liên quan các lớn, điền toàn bộ tin tức nghĩa là 100% tìm được mục tiêu (Ghi chú: Đạo cụ dùng một lần, mỗi người mỗi thế giới chỉ có thể sử dụng một lần.)

Cố Chi Chi sao chép dòng không sót một chữ những gì ghi phía sau tờ thông báo tìm người, Cố Tây Châu hơi ngạc nhiên thì thấy Cố Chi Chi khoang tròn hai chữ "thế giới", đồng thời vẽ bên cạnh một dấu chấm hỏi.

"Thế giới? Sau thế giới không hề viết hai chữ nhiệm vụ," Cố Tây Châu trầm ngâm, đầu óc rất nhanh đã đuổi kịp được tư duy của Cố Chi Chi, "Cậu cho rằng mấy tờ thông báo tìm người này cũng có thể dùng ở thế giới hiện thực?"

Cố Chi Chi viết: Đúng vậy.

"Sợ là không phải đâu? Thứ này còn có thể có tác dụng như vậy ư?" Biểu cảm Cố Tây Châu thập phần đặc sắc, hắn thuận tay lấy hai tờ giấy, nếu có thể dùng với công dụng này, vậy thì thứ đồ chơi này không phải có thể so sánh với GPS và máy định vị đấy ư?

Cố Chi Chi viết: Chỉ là tôi suy đoán vậy, dù sao hiện tại cũng không dùng được, đợi sau này có cơ hội thử là biết liền.

Cố Tây Châu gật đầu, ánh mắt nhìn mấy tờ thông báo tìm người lại thêm vài phần kinh ngạc, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ làm hắn càng nghĩ càng thấy kinh khủng - nếu mấy tờ thông báo tìm người này thực sự có thể dùng ở thế giới hiện thực, vậy thì tin đồn thế giới nhiệm vụ có thể giúp cho con người vĩnh sinh rất có khả năng là sự thật!

Vĩnh sinh, một từ thập phần dụ hoặc.

Cố Tây Châu ngủ trên sofa trong chốc lát, hắn mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nhạc chuông di động của mình, loạt xoạt ngồi dậy, cũng không lấy làm ngạc nhiên với cuộc gọi đến này, nhấc máy: "Alo, tình hình thế nào? Ừ... Tôi biết rồi, được, tôi tới ngay đây, ừ ừ, không có việc gì, không xa, từ nhà tôi đến rất gần."

Cố Tây Châu ngồi dậy, cắn răng tát nước lạnh lên mặt, cơn muồn ngủ nháy mắt bay sạch, hắn hoàn hoàn không nhận ra động tác của mình gọn gàng lưu loát đến nhường nào, không hề lầy rầy mà trực tiếp phi ra cửa đến thẳng hiện trường vụ án.

Cố Chi Chi rất vui mừng.

Ở công viên bên đường lúc này có một loạt xe cảnh sát độ xung quanh, đèn báo hiệu lập lòe.

"Đi đi đi, nhường đường một chút, nhường một chút, đừng gây trở ngại công tác!"

"Không được chụp ảnh! Tôn trọng người chết một chút đi, có được không? Anh có chút đạo đức cơ bản nào không thế? Còn dám đăng lên mạng xã hội? Tôn trọng cô gái đã chết một chút được không?"

...

Cố Tây Châu chạy đến hiện trường, vừa mới dừng xe lại liền thấy có người ồn ĩ.

"Ai nha, cảnh sát nói năng thô tục, mắng chửi người! Các người nhìn xem tố chất của cảnh sát đây này!" Một người đàn ông trẻ tuổi uốn kiểu tóc xoăn tra nam chỉ vào vị cảnh sát trước mặt hò hét, "Tôi quay được hết rồi, hừ, các người nhìn xem, đây chính là tố chất của cảnh sát! Một đám bụi đời mặc cảnh phục."

"Anh, anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!" Vị cảnh sát bị tên kia chỉ trỏ tức đến bạnh quai hàm, trừng mắt nhìn người đàn ông trẻ tuôi, chất vấn.

Người đàn ông trẻ tuổi cắn răng, nhướng mày nói: "Làm sao? Dù sao tôi cũng quay được rồi, nhìn xem! Có tin là tôi đăng weibo ngay bây giờ, đăng lên cho nhân dân cả nước xem sắc mặt của ông!"

Bị người đàn ông trẻ tuổi khiêu khích, vị đồng nghiệp kia của Cố Tây Châu ném mũ tiến lên chuẩn bị đánh người, mấy vị cảnh sát khác vẫn luôn ở bên cạnh khuyên can đã nhanh tay lẹ mắt cản lại được.

"Thấy không? Cảnh sát muốn đánh người!" Người đàn ông trẻ tuổi nói.

Cố Tây Châu nhướng mày nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang hùng hùng hổ hổ dọa người, đồng nghiệp bị hắn ta làm cho tức đến không chịu được, ồn ào kêu không làm cảnh sát cũng phải tẩn cho hắn ta một trận, Cố Tây Châu đi tới, hô: "Lão Quách, bình tĩnh một chút, mọi người đưa lão Quách ra chỗ khác đi, tôi nói chuyện với hắn ta."

Người đàn ông trẻ tuổi nhướng mày khinh thường, hiển nhiên là không sợ hãi chút nào, còn bình tĩnh nói: "Mày là ai? Tao còn tưởng là ông chú kia thực sự dám đánh người cơ, không phải đều là loại hèn nhát à."

"Đội trưởng đội cảnh sát hình sự."

Người đàn ông trẻ tuổi cười khẩy, "Sao, muốn xin lỗi tao à? Tao nói cho mày biết, vô dụng, chắc chắn tao sẽ đăng cái này lên mạng, chúng mày chờ bị chửi mắng đi! Hừ!"

Cố Tây Châu liếc nhìn hắn: "Xin lỗi? Anh có thể về nhà kê cao gối lên một chút, trong mộng cái gì cũng có."

Người đàn ông trẻ tuổi: "....."

Người đàn ông trẻ tuổi thấy Cố Tây Châu không thèm chấp hắn, hắn ta hét lên, người vây xem lúc này ngày càng nhiều, chỉ nghe thấy hắn ngoác mồm: "Mọi người xem xem, cảnh sát đã mắng chửi người lại còn uy hiếp tôi, mọi người đều thấy nhé, làm chứng cho tôi!"

Những người đến sau vội hỏi có chuyện gì xảy ra vậy, còn những người xem toàn bộ quá trình thì mắt sáng như sao.

Một cô gái lên tiếng: "Trời đất, sao lại có loại người như này nhỉ, con gái nhà người ta chết toàn thân trần trịu, hắn còn quay video đăng lên vòng bạn bè, không biết tôn trọng người ta à? Mong là mày chết lõa thể cũng bị người ta quay video đăng lên vòng bạn bè."

"Tố chất cái gì? Đến cả hai chữ tôn trọng mày còn không biết viết?"

"Thật là tanh tưởi, còn đổ vạ cho cảnh sát? Cũng không soi lại gương xem."

Nghe thấy mọi người xung quanh không lưu tình trực tiếp vạch trần hắn, hắn ta không nghĩ ra cách nào giảo biện nữa đành tức giận cắn răng bỏ đi.

Người đàn ông trẻ tuối đen mặt bỏ đi rồi, Cố Tây Châu mới khẽ gật đầu cảm tạ mọi người, sau đó nhanh chóng kéo giới tuyến màu vàng lên tiến vào bên trong công viên, Cố Tây Châu vừa đi vừa nhớ là những gì được báo cáo qua điện thoại: Ở công viên bên đường phát hiện một thi thể phụ nữ trần truồng, bộ ngực bị người ta tàn nhẫn cắt mất.

Cố Tây Châu đi đến, ngồi xổm bên cạnh thi thể, yên lặng nhìn về phía Hướng Nguyên sau đó nhấc tấm vải phủ thi thể.

"Hừm...

Mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, Cố Tây Châu tiếp xúc mãi cũng thành quen, hắn đánh giá qua một chút thi thể.

Diện cắt trên ngực rất tinh tế, những chỗ khác không có vết thương ngoài da, không có vết bầm hay những thứ đại loại như vậy, Cố Tây Châu hắn cũng không quan sát kỹ các chỗ khác nữa, chớp mắt với Hướng Nguyên, "Giải thích tình hình đi."

Hướng Nguyên ừ một tiếng, "Đã tìm được quần áo của nạn nhân ở thùng rác ven đường, trong túi cô ấy có căn cước công dân, đã xác định được thân phận."

"Nữ, 22 tuổi, Đường Tiếu, ước đoán thời gian tử vong khoảng 12h đêm qua, nguyên nhân tử vong do shock mất máu, nạn nhân bị người ta dùng thuốc gây mê, sau đó cắt đi phần ngực nên mất quá nhiều máu dẫn tới shock."

Cố Tây Châu nhìn thi thể được phủ tấm vải trắng nằm trên mặt đất, trầm mặc, "Lõa thể, cô ấy.... có dấu vết bị cưỡng gian không?"

"Chưa thể xác định, dựa vào tình huống hiện tại... tôi cho là không," Hướng Nguyên lắc đầu, nói: "Muốn cụ thể phải đợi sau khi khám nghiệm mới biết được."

Cố Tây Châu trầm mặc gật đầu, lúc này một cảnh sát đi tới bên cạnh: "Cố đội, phát hiện di động, ví tiền, cùng với quần áo của nạn nhân trong thùng rác."

"Màng về giao cho khoa giám định," Cố Tây Châu nói, tiếp nhận bao nilon chứa điện thoại di động, điều làm hắn không ngờ tới là điện thoại của cô gái không cài khóa bảo mật, sau khỉ mở ra, Cố Tây Châu xem nhật ký trò chuyện của nạn nhân, nhật ký trò chuyện trống rỗng, một tin nhắn cũng không có.

Kẻ giết người xóa?

Cố Tây Châu suy tư, tiếp tục ở wechat của nạn nhân, nội dung wechat cũng bị xóa sạch không còn một chút nào, Cố Tây Châu tìm trong app đặt đồ có một địa chỉ - Số 8 tòa 8 đơn nguyên 18 tiểu khu Kim Sắc.

Cố Tây Châu nhìn khu nhà phía bên trái đối diện công viên, vừa rồi hắn chính là từ bên đó đến đây, hắn nhớ mang máng cổng chào có ghi tiểu khu Kim Sắc, hắn gọi tên mấy người, nhìn thoáng qua nội dung đơn đặt hàng: "Mọi người đem đồ tới khoa giám định, để lại vài người đi với tôi một chuyến đến địa chỉ này, đây hắn là địa chỉ nhà nạn nhân."

"Tôi đi với cậu đi."

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng, Cố Tây Châu quay đầu nhìn chủ nhân giọng nói, sửng sốt.

"Mã phó cục trưởng, sao anh lại ở đây?"

Mã Kỳ chỉ chỉ tiểu khu, nói: "Tôi ở đó, thấy mọi người báo trong nhóm nên xuống lầu đến nhìn xem."

"À," Cố Tây Châu gật đầu, "Được, hai người chúng ta chưa mặt cảnh phục, tới hỏi cũng tiện hơn."

Cố Tây Châu nói xong liền đi vào tiểu khu Kim Sắc cùng Mã Kỳ, tên tiểu khu rất thực tế, thời đó tiểu khu này chính là một khu xa hoa chính cống.

"Nhà ở chỗ này hẳn là đắt lắm nhỉ?" Cố Tây Châu tùy ý nhìn quanh, hỏi Mã Kỳ.

Mã Kỳ ừ một tiếng, nói: "Ừm, tôi phải bán cả nhà cũ đi, nếu không thì không mua nổi, giá nhà đất của Ninh Khánh tăng nhanh quá thế."

Cố - có nhà có xe - Tây Châu nhìn Mã phó cục trưởng, tâm tình cân bằng một chút.

Hai người hàn huyên đôi câu, đúng lúc này Cố Tây Châu nhận được một cuộc điện thoại, Cố Tây Châu nhìn cái tên hiện lên màn hình - Vương Ngạo.

"Chuyện lão Quách là sao? Sao lại mắng chửi người? Cháu gọi ngay cậu ta tới đây nghe điện thoại!"

Nghe vậy, Cố Tây Châu nhướng mày nói: "Người đàn ông vừa nãy đi khiếu nại?"

Vương Ngạo nghe thấy lời này, trong lòng thầm nghĩ không ổn, xem ra video trên mạng kia là thật, "Các cậu để xảy ra chuyện gì? Sao lại mắng chửi người ta? Hắn ta không khiếu nại, chính là đăng video kia lên cái gì douyin, kuaishou gì gì đó, dù sao tôi cũng không hiểu lắm mấy cái của thanh niên, nhưng vừa nãy con trai cho tôi xem, đâu đâu cũng thấy chia sẻ!"

"Vương cục, chú gửi video vào wechat cho cháu đi, cháu xem xem."

"Được."

Cố Tây Châu dừng lại xem tin nhắn chuyển tiếp đến wechat của mình.

"Này, tôi nói rồi đấy, đừng có chụp, xóa ngay!"

"Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói không? Có biết cách làm người không?"

"Tôi lặp lại lần nữa, xóa!"

Trong khung hình là cảnh lão Quách đoạt di động, sao đó chính là cảnh lão Quách bị người đàn ông đó đẩy một cái, tức giận mắng chửi hắn ta.

"Video này đã bị xóa đầu xóa đuôi, chỉ để lại cảnh mắng chửi người của lão Quách đội cảnh sát hình sự, không đầu không đuôi," Cố Tây Châu xem xong video, thuật lại tỉ mỉ kĩ càng tình hình tại hiện tường cho Vương Ngạo, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Tên chết tiêt này chính là muốn bị chửi!"

Vương Ngạo bực bội vò đầu hết cái này đến cái khác: "Được rồi, được rồi, để ta nghĩ xem phải làm sao bây giờ."

Cố Tây Châu hỏi ngược lại: "Vậy... còn cần gọi lão Quách tiếp điện thoại không ạ?"

Vương Ngạo: "Gọi cái gì mà gọi? Nó cũng không nói sai cái gì! Thằng nhóc này nên mắng, cái thứ gì không biết! Đạo lý lấy người chết làm trọng mà cũng không hiểu, uổng công sống nhiều năm như vậy, không khác gì con heo."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.