Chương trước
Chương sau
Đồ ăn trên bàn vô cùng ngon miệng. Cố Tây Châu ăn cực kì mỹ mãn, lười biếng vươn vai giãn gân cốt.

Hắn cùng Tư Dư nói đôi câu, quay đầu nhìn về phía Phương Chấp, vỗ vai cậu, Phương Chấp bị dọa giật mình nhảy dựng cả lên, Cố Tây Châu cười cười hỏi: "Sao thế? Thất thần vậy?"

Phương Chấp máy móc quay đầu, sửng sốt một hồi, lúc này mới ý thức được Cố Tây Châu đang hỏi mình: "Em đang nghĩ về những hồi ức thấy được trong cánh cửa..."

"Nếu lúc Lâm Tán báo mất tích mà Dư Tuyết trình báo chuyện mình lấy trộm thân phận Tô Tiểu Miên cho cảnh sát biết, có lẽ Tô Tiểu Miên sẽ không phải chết... Cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó."

Cố Tây Châu nhíu mày nói tiếp, "Trên đời này có hai thứ không thể nhìn thẳng được, một là mặt trời, hai là nhân tâm."

Phương Chấp hiểu ý Cố Tây Châu, bởi vì bọn họ là cảnh sát, bọn họ đã thấy rất nhiều góc tối tăm nhất của nhân tính, và sau này cũng sẽ còn phải thấy càng ngày càng nhiều, cho nên cuối cùng chỉ cho thể thở dài.

"Vì sao chỉ cần Dư Tuyết thừa nhận mình không phải Tô Tiểu Miên của liền xuất hiện?"

"Nguyện vọng của cô ấy hắn là nói cho Lâm Tán biết cô ấy đã chết, để Lâm Tán đừng tiếp tục tìm kiếm cô ấy nữa."

Phương Chấp trầm mặc một lát, hỏi: "Vậy nguyện vọng kia của cô ấy có tính là thực hiện được rồi sao?"

Cố Tây Châu ngẫm lại, hắn cũng không biết, rốt cuộc thể giới thần quái đó là thật hay giả, những nhiệm vụ bọn họ trải qua trong đó rốt cuộc có ý nghĩa gì, đến bây giờ hắn vẫn không biết, thậm chí nguyên nhân bản thân hắn sống lại, hắn cũng không biết.

Điều duy nhất hắn biết hiện tại là mỗi lần thành công thoát khỏi thế giới nhiệm vụ, thời gian sinh mệnh sẽ tăng trưởng.

"Đó không phải là vấn đề hiện tại chúng ta phải chú ý." Tư Dư nhàn nhạt nói, dường như thấy vấn đề này chẳng có ý nghĩa gì, cũng không muốn thảo luận.

Phương Chấp thở dài, cậu biết câu hỏi của mình kỳ thật không ai trong bọn họ có đáp án, bản thân thế giới nhiệm vụ cùng với thời gian sinh mệnh đếm ngược xuất hiện trên hư không đều vượt qua nhận thức của nhân loại, mỗi người bọn họ chỉ là con kiến giãy giụa sinh tôn trong thế giới.

"Đúng rồi, Tư Dư, nhiệm vụ thông quan anh được thưởng bao nhiêu thời gian?" Cố Tây Châu phá vỡ trầm mặc, hỏi Tư Dư.

Tư Dư trầm mặc một lát, tầm mặt đột nhiên mất tiêu cự, một lát sau Cố Tây Châu nghe thấy Tư Dư nói: "Lần này thời gian thưởng còn tạm coi là bình thường."

Không sai biệt lắm so với phán đoán của hắn, Tư Dư bị khấu trừ thời gian có liên quan với việc hắn gian lận hỏi đáp án từ mấy co quỷ đó, đánh quỷ sẽ không ảnh hưởng đến phần thưởng, Cố Tây Châu gật đầu, ba người lại hàn huyên trong chốc lát, Cố Tây Châu cùng Phương Chấp cáo từ rời đi.

Cố Tây Châu và Phương Chấp vừa mới lên xe, điên thoại của Cố Tây Châu vang lên.

Hắn nhìn cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, ngồi ở ghế lái đau đầu xoa xoa mi tâm tiếp điện thoại, "Ùm...Tình hình sao rồi? Chết người? Kẻ hành hung bỏ chạy?"

"Được... Được được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến hiện trường ngay."

Cố Tây Châu dập điện thoại, nó với Phương Chấp, "Lại xảy ra chuyện rồi, có người giết người ngay trên đường, anh muốn đến hiện tường xem xét tình hình một chút, cậu..."

Phương Chấp gật đầu, ngắt lời Cố Tây Châu: "Vâng... Cố ca... Em và anh cùng đi đi."

Cố Tây Châu ừ một tiếng, vốn dĩ hắn định để cho Phương Chấp quay về nghỉ ngơi, thế nhưng nhìn bộ dạng Phương Chấp hiện tại hằn là không muốn rời đi, Cố Tây Châu lái xe nhanh như chớp thắng đến nơi xảy ra chuyện.

Hắn còn chưa kịp xuống xe, đã thấy trước cửa một siêu thị xa xa -------- một vũng máu đỏ tươi trên mặt đất, máu chảy lênh láng, xung quanh có giới tuyến màu vàng, nhưng như cũ không thể ngăn cản được quần chúng tò mò vây xem.

Cố Tây Châu nâng giới tuyến màu vàng bước vào, hắn vừa đến, pháp y Hướng Nguyên liền đi tới nói tình hình giám định cho Cố Tây Châu: "Người chết là Tiết Siêu Quốc, nam, 45 tuổi, bị người ta dùng dao chém liên tục 13 nhát... Tử vong tại chỗ."

Một cảnh sát hình sự khác đi tới đêm vật chứng thu thập được đưa cho hắn, xung quanh chỗ thi thể nằm trên mặt đất vẽ một vòng vạch cố định, còn có một con dao phay dính máu.

"Kẻ giết người là ai?" Cố Tây Châu hỏi.

Cậu cảnh sát hình sự nghe thấy những lời này, lộ ra vẻ mặt rối rắm, khoảng chừng nửa phút sau mới gian nan mở miệng noi: "Căn cứ theo lời khai của hai người đồng hành với nạn nhân, chém chết nạn nhân chính là cha nạn nhân Tiết Hữu Học."

"Kẻ giết người chính là cha hắn?" Cố Tây Châu nghe vậy ngây người một chút, nhướng mày hỏi: "Chắc chắn?"

"Chắc chắn, hai người bọn họ đều nói đó là cha nạn nhân."

Cố Tây Châu gật đầu nói: "Đưa nhân chứng tới cục cảnh sát lấy lời khai, thông báo cho mọi người toàn lực truy bắt kẻ hành hung."

Cố Tây Châu nhìn quanh bốn phía, chú ý tới cửa siêu thị có một cái camera theo dõi, hắn cùng Phương Chấp đi vào trong siêu thị.

Người bán hàng trong siêu thị đang ngồi trên ghế, vươn đầu vươn cổ ra ngoài hóng, Cố Tây Châu gõ gõ mặt bàn, lấy thẻ của mình ra, nói: "Xin chào, tôi thấy ngoài cửa chỗ cô có một cái camera, vị trí đó hắn là có thể ghi lại hình anh kẻ giết người, chúng tôi đề nghị cô phối hợp cung cấp hình ảnh phục vụ điều tra."

Bác gái ngồi trên ghế đứng lên, bà mặc một chiếc áo dài tay màu đen, bên ngoài tròng chiếc tạp dề màu vàng cam in logo siêu thị, bà nhiệt hình giúp Cố Tây Châu trích xuất hình ảnh từ camera siêu thị.

Bởi vì hiện trường vụ án ngay đối diện cổng lớn siêu thị này, camera ở đây lại vừ mới trang bị, chất lượng hình ảnh rõ ràng, vừa vặn ghi lại được toàn bộ quá trình gây án.

Hai người còn lại đi cùng nạn nhân trong phút chốc đều ngây người, hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, sau đó là hình ảnh ông lão liên tục vung dao, sau khi chém mười mất nhát xong, ông lão bỏ chạy.

Ông lão chẳng có thủ đoạn gây án cao minh gì, chỉ là đơn giản thô bạo chém giết, không có bất luận hành vi giấu giếm nào.

Lúc đó Cố Tây Châu còn nghe thấy tiếng nói chuyện trong video theo dõi, đương nhiên bởi vì khoảng cách không gần nên âm thanh cũng không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nghe được một chút.

"Mày rốt cuộc có lương tâm hay không?!"

"Lương tâm? Lương tâm là cái gì?"

"Trả nhà lại cho tao, mày cút đi, cút!!!"

"Cái gì mà nhà của ông? Giấy tờ là tên ai, ông mở to mắt chó mà nhìn cho rõ ràng!"

"Chát!"

Đây là nạn nhân vung cho ông lão một cái bạt tai, sau đó chính là hình ảnh ông lão rút dao từ lưng quần, sau đó nữa bởi vì tiếng người xung quanh thét chói tai, Cố Tây Châu không nghe thấy ông lão nói gì nữa.

"Lúc ấy cô tận mắt nhìn thấy ông lão kia chém người, quá kinh hãi!" Nhân viên thu ngân có vẻ thực sợ hãi, chỉ là ngay sau đó bác gái liền mười phấn bát quái có thừa hỏi Cố Tây Châu: "Đồng chí cảnh sát, mới nãy cô nghe người ta bảo ông lão chém người kia là cha anh ta à, có thật không?"

Một nhân viên siêu thị khác chậc lưỡi cảm thán hai tiếng, vẻ mặt khẳng định nói: "Tôi xem video theo thõi, hai cha con họ có phải xích mích vì chuyện nhà ở không? Nhưng mà dù sao cũng là con mình, sao có thể xuống tay được như thế chứ?"

"Đồng chí cảnh sát, tình hình hiện tại thế nào rồi?"

Cố Tây Châu không thỏa mãn tính bát quái của bác gái, bảo hai hình cảnh khác dỡ camera giám sát xuống cùng đem tới cục cảnh sát.

Sau khi về cục cảnh sát, Cố Tây Châu ngồi còn chưa ấm mông liền nhận được một cuộc điện thoại nói kẻ giết người tự thú.

Ông lão xuất hiện ở cục cảnh sát, Cố Tây Châu rũ mắt nhìn thoáng qua ông lão thấp hơn hắn hơn nửa cái đầu, hai mắt ông không có tia ánh sáng nào, một đôi mắt nhuốm màu vàng nhạt xưa cũ, tóc trắng phau, thân thể dường như có chút không khỏe, từ lúc bị áp giải vào cục cảnh sát vẫn luôn liên tục ho khan.

Trong phòng thẩm vấn, Cố Tây Châu ngồi đối diện ông lão, đẩy ly nước đến trước mặt ông, ông lão uống hai ngụm, có vẻ thoái mái hơn một chút, không còn ho khan nữa.

Cố Tây Châu hỏi: "Nói đi, sao lại giết người?"

Ông không ngẩng đầu, cúi gằm hỏi, "Có thể cho tôi một điếu thuốc không?"

Cố Tây Châu bảo đồng nghiệp bên ngoài cầm một điếu thuốc vào, đồng thời châm lửa rồi đưa cho ông lão.

Ông lão nhận điếu thuốc nói một tiếng cảm ơn, chậm rì rì đưa lên miệng hút một hơi, ông hút thực sự rất chậm, trên mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ, một hồi lâu sau ông mới ngượng ngùng mở miệng nói: "Cảm ơn các cậu, đã nhiều năm không hút thuốc rồi... Sắp quên mùi thuốc lá ra làm sao rồi."

Cố Tây Châu không nói chuyện, lẳng lặng nhìn ông, chờ ông nói ra nguyên nhân giết người.

Một lát sau, rốt cuộc ông lão cũng mở miệng kể lại nguyên nhân giết người.

"Nó không phải con tôi," Ông lão lộ ra vẻ mặt hồi ức, nói "Lúc đó nhà tôi nghèo, không cưới được vợ, liền cưới một người đã li hôn, nó là đứa con mà người vợ tái hôn kia của tôi đem theo.

"Tôi với người đàn bà kia kết hôn không được hai năm, bà ta ghét bỏ tôi nghèo liền vứt bỏ cả Tiết Siêu Quốc bỏ trốn cùng một thằng đàn ông khác, tôi sống cùng với Tiết Siêu Quốc 2 năm cũng có một ít cảm tình, không đành lòng vứt bỏ nó, cho nên tôi chu cấp cho nó học hành, nhìn nó kết hôn sinh con, tôi đã nghĩ rằng như vậy hết thảy đều viên mãn, tuy rằng tôi không có con của chính mình, thế nhưng tôi coi nó như con đẻ.

"Mấy năm nay tôi làm công kiếm tiền đều cho nó hết, không thì cũng chăm con cho nó... Sau khi đồng ruộng quy hoạch mất, chúng tôi được phân một căn nhà có trường tiểu học phía sau, khi đó nó đối xử với tôi rất tốt, sau lại lấy cớ phải để cháu đi học, bảo tôi sang tên nhà cửa cho nó, tôi nghĩ đằng nào nửa đời sau cũng phải trông cậy vào nó... Dù sao sau này cũng chính là để lại cho nó, sớm hay muộn cũng đều như nhau, liền đem căn nhà sang tên cho nó."

Ông lão trầm mặc một lát, nói: "Sang tên nhà cho nó xong... Thái độ của nó quay ngoắt 180°.

"Nó thế mà lại đánh tôi, còn đuổi tôi ra khỏi nhà! Cả đời này tôi đây có bao giờ tiếc nó cái gì, kể cả không phải cha ruột, tôi không có bản lĩnh, không có tiền, thế nhưng tôi nuôi nấng nó nhiều năm như vậy, sao nó có thể đánh tôi? Lại còn đuổi tôi đi?" Ông lão đột nhiên khóc nấc lên trong câm lặng, "Tôi nào có yêu cầu gì cao sang, chỉ hy vọng nó cho tôi một căn phòng, cho tôi một tấm chăn, có miếng ăn...."

"Tôi nuôi nấng nó nhiều năm như vậy, nó lại đối xử với tôi như thế, tôi ở dưới gầm cầu kia, cảm thấy thực lạnh lẽo, mấy buổi tối liền không ngủ được, càng nghĩ càng giận, kỳ thật nếu lúc tôi tìm nó mà nó có thể nói chuyện tử tế với tôi, tôi cũng sẽ không ra tay giết nó...." Giọng ông lão mang theo chút nghẹn ngào.

Ông lão khai chi tiết quá trình gây án, hơn nữa còn có camera ghi lại hình ảnh, chứng cứ vô cùng xác thực, Cố Tây Châu trầm mặc một lát đi ra ngoài, ra ngoài cục cảnh sát mua hai bao thuốc Trung Hoa.

Phương Chấp kì quái nhìn Cố Tây Châu, hỏi: "Cố đội, anh lại muốn hút thuốc à?"

Cố Tây Châu lắc đầu nói: "Không, mua cho ông lão kia."

Phương Chấp: "Vừa nãy ông ấy nói là đã nhiều năm không hút thuốc rồi."

Cố Tây Châu: "Cậu biết vì sao đã nhiều năm ông ấy không hút thuốc không?"

Phương Chấp: "?"

Cố Tây Châu không trả lời, bảo Phương Chấp đem thuốc lá cho ông lão.

Ngoài phòng thẩm vấn, Cố Tây Châu nghe thấy tiếng Phương Chấp hỏi: "Tôi có thể hỏi một câu không?"

Ông lão vẻ mặt ôn hòa, hoàn toàn không dám tưởng tượng một người như vậy sẽ giết người ngay giữa đường: "Đương nhiên."

"Sao ông lại nói ông đã không hút thuốc nhiều năm rồi?"

Ông lão thần sắc bình thản, cảm xúc đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, trả lời: "Bởi vì tôi không có tiền, tôi còn phải nuôi nó."

"Nó" này là ai không cần nói cũng biết.

Phương Chấp từ trong phòng bước ra, nhìn ông lão lẵng lẽ hút thuốc rơi lệ trong phòng thẩm vấn, vô cùng đau lòng, hốc mắt cũng đỏ lên.

Cố Tây Châu vỗ vai Phương Chấp nói: "Kỳ thật chỉ cần cậu đổi góc nhìn, cũng coi như nguyện vọng của ông ấy được thực hiện, ông ấy ở cái tuổi này trên cơ bản sẽ không phán tử hình, về sau cũng coi như là có phòng ở, có tấm chăn, có cơm ăn."

"Được rồi, phá xong án tử, mọi người đều vất vả rồi, về nhà đi."

Cố Tây Châu về đến nhà, vừa mới vào chửa liền nhìn thấy cún con nhà mình tung ta tung tăng chạy đến trước mặt, ngồi xổm trước mũi chân hắn, vui sướng vẫy đuôi.

Sau đó Cố Tây Châu liền cảm giác được có người túm lấy hắn hết xoay trái lại xoay phải, dường như đang kiểm tra thân thể hắn.

Cố Tây Châu: ".........."

"Chi Chi, cậu lo tôi thiếu mất miếng thịt hử?" Cố Tây Châu trêu chọc, "Yên tâm, tôi có phải đồ cùi bắp như cậu đâu."

Sau dó cửa nhà hắn loạch xoạch một tiếng mở ra, bị đá ra ngoài ngoại trừ hắn còn có cún con nhà hắn.

"Này, cậu lại đông kinh đấy à? Cậu cái đồ quỷ hẹp hòi này nữa!" Cố Tây Châu đau trứng sờ sờ túi quần, sau đó mới nhớ chính mình lúc vừa mới đi vào đã ném chìa khóa lên ngăn tủ chỗ huyền quan....

Hắn thực sự không tức giận xíu xiu nào luôn ý, còn không phải chỉ là bị một con quỷ ném ra khỏi cửa ư?

Aaaaaa! Tức ghê á! Lần sau hắn tuyệt đối không ném chìa khóa lung tung nữa!

Cửa vừa mới đóng lại đột nhiên lại ở ra, Cố Tây Châu cho rằng tên quỷ kia nghĩ lại, đang định đi vào...liền thấy một cái dây dắt cho vững vàng từ trên trời giáng xuống nằm an ổn trong tay hắn, đồng thời còn có một tờ ghi chú nhỏ dính trên đó.

Nội dung tờ giấy: Dắt chó ^

Cố Tây Châu đọc nội dung tờ giấy, đồng thời cún con cũng nôn nóng quẩn quanh chân hắn vòng vòng, cái đuôi vẫy vây như một cái quạt nhỏ.

"Vẫy cái gì mà vẫy," Cố Tây Châu vò đầu cún con một phen, tròng dây dắt chó vào cho nó, "Vẫy nữa rụng đuôi giờ!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.