"Chỉ vì vậy mà cô giết hắn ta?" Tống Càn hỏi: "Xác cô cũng vứt đi rồi, sao lại muốn giữ đầu hắn lại?"
"Hắn ta bóp chết đứa bé xong, thiêu cháy thi thể nó, sau đó đem tro cốt thằng bé chôn ở bồn cây cảnh, nói là làm chất dinh dưỡng...." Phùng Điềm kích động nói, "Nếu hắn thích làm phân bón đến vậy, tôi liền đem hắn chôn cùng luôn!"
"Nếu tôi không mang đứa bé về nhà, nó sẽ không phải chết, có lẽ sẽ có người nào khác tốt bụng nhặt thằng bé về, nuôi nấng nó lớn lên. Tôi hối hận năm đó không tố giác hắn, hối hận đã mang đứa bé về nhà, nhưng tôi không hối hận vì đã giết hắn!"
"Cô..." Tống Càn lắc đầu, nhất thời sửng sốt, phẫn nộ ban nãy lúc này đã tan thành mây khói, nạn nhân trước thì giết em trai ruột, sau tàn nhẫn độc ác đến cả một đứa trẻ cũng có thể hạ độc thủ....
Thái độ của nạn nhân sau khi giết người lại càng làm cho người ta lạnh gáy, loại máu lạnh coi thường sinh mạng, dùng hai chữ "cặn bã" để miêu tả hắn còn là nhục mạ hai chữ ấy.
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm Phùng Điềm một lát, đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn, vỗ vỗ vai Phương Chấp, "Làm sao thế?"
Phương Chấp sửng sốt, cúi đầu bất đắc dĩ thở dài.
"Tôi ra ngoài hút thuốc, hôm nay không bật điều hòa à? Sao trong cục mặt ai cũng buồn đến thảm thế?" Bên cạnh có vài người tốp năm tốp ba đi ra ngoài, dựa người vào tường khu vực hút thuốc nói chuyện câu được câu chăng.
Hút một lúc, một người trong đó nhẹ giọng nói: "Cô gái này cũng thật đáng thương."
"Tôi là hung thủ! Là tôi giết thằng súc sinh đó! Không phải là con gái tôi!"
"Không phải con gái tôi-------- các người đừng tin con bé, hung khí cũng là tôi chôn, đều là tôi! Đều là tôi!"
Giọng cha Phùng Điềm truyền đến, những người hút thuốc bên kia rít được một nửa, ngón cái và ngón trỏ nhẹ gõ tàn thuốc, nhìn thoáng qua bên trái.
Bởi vì bản thân ông có bệnh tiểu đường cùng nhiều loại bệnh tật khác của người già, sau khi Phùng Điềm nhận tội, bọn họ nhanh chóng phóng thích cha Phùng Điềm – Phùng Thắng.
Phùng Thắng ngồi đối diện Phùng Điềm, đôi mắt già nua nhòa lệ, đôi tay nhăn nheo to lớn nắm lấy bàn tay con gái, khóc không thành tiếng, nước mắt lã chã rơi xuống mặt bàn thẩm vấn.
"Sao con lại nhận chứ.... Sao lại nhận.... Rõ ràng con đã đồng ý để ba giúp con cơ mà, sao lại nhận chứ!" Phùng Thắng dùng tay đấm vào ngực mình, "Con gái ngốc nghếch của ba ------- con còn trẻ...."
Phùng Điềm cũng khóc nấc, trở tay nắm lấy tay cha, cô nén lại tiếng khóc, thật chậm, thật nhẹ, qua một lúc lâu rốt cuộc lên tiếng: "Ba, nên là con, phải là con.
"Cả đời này, luôn là con không nghe lời ba mẹ, không nghe lời ba, lần này cũng không nghe, ba đừng dùng cái chết uy hiếp con, bọn họ có chứng cứ, ba không thể gánh tội thay con được! Con cũng không thể để ba vào tù thay con chịu khổ."
Phùng Điềm nói câu này xong, im lặng cả nửa ngày, tay Phùng Thắng run run, ông ngồi đó nhìn con gái mình, đột nhiên đưa tay lên ôm mặt khóc rống.
"Ba, cảm ơn ba." Phùng Điềm ôm cha già, thấp giọng dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy, nói.
Ở bên ngoài, Cố Tây Châu vỗ vai Phương Chấp, nói: "Hoàn hồn, đi thôi! Đến giờ rồi, đến trường học thăm em gái cậu."
Không cho Phương Chấp cơ hội phản ứng, Cố Tây Châu tiếp tục nói: "Gọi điện thoại cho em gái cậu, bảo cô ấy đừng ăn tối vội, tôi mời một bữa!"
"À? Ờm... Vâng, em gọi cho Phương Tri ngay đây." Phương Chấp lấy di động ra nhắn tin cho Phương Tri, "Đúng rồi, Cố ca, hôm nay chúng ta trở về luôn à?"
Cố Tây Châu gật đầu hạ giọng nói với Phương Chấp: "Đương nhiên, không đến hai hôm nữa cậu phải trải qua thế giới tiếp theo rồi, không có thời gian dùng dằng ở đây đâu."
"Ừm... Cố ca, trước khi qua trường học có thể cùng em đi mua đồ không?" Phương Chấp nhỏ giọng hỏi.
"Được thôi." Chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, Cố Tây Châu lập tức đáp ứng thỉnh cầu của Phương Chấp.
Cố Tây Châu dừng xe trong bãi đỗ xe ngầm của một tòa trung tâm thương mại, khoảng chừng 20 phút sau Phương Chấp xách theo một cái túi ngồi vào vị trí ghế phụ, Cố Tây Châu khởi động ô tô đồng thời nghiêng đầu hỏi: "Mua gì thế?"
Phương Chấp lè lưỡi, nói: "Hôm qua là sinh nhật em gái em... Không thể cùng con bé đón sinh nhật, đây là quà em mua cho nó."
Cố Tây Châu liếc cái túi trong tay Phương Chấp: "Di động?"
"Vâng." Phương Chấp gật đầu, "Con bé ở trường cũng nên dùng loại di động nào tốt tốt một chút, cái nó đang dùng bây giờ vẫn là cái di động đi mua cùng em."
Cố Tây Châu gật đầu, di động của Phương Chấp vẫn là loại bàn phím cơ, là kiểu dáng của nhiều năm trước, "Cậu cũng nên đổi một cái khác rồi."
"Không có tiền, hề hề." Phương Chấp dùng vẻ mặt thản nhiên nói.
Cố Tây Châu ừ một tiếng, đổi chủ đề, "Sắp tới rồi, bảo em gái cậu đi ra nhanh một chút nhé, không thể tùy tiện dừng xe lâu bên đường được."
Phương Chấp lấy di động ra gọi cho em gái Phương Tri của mình, lúc Cố Tây Châu lái xe đến cổng trường học, Phương Tri đã sớm tới nơi, bên cạnh còn có ba cô gái.
"Bọn họ tới rồi, buổi tối nhớ về sớm một chút nha Phương Tri, chú ý an toàn, ba người bọn tớ về nhà ăn ăn cơm...."
Cố Tây Châu nghe thấy những lời này liền hiểu.
Ba người bạn cùng phòng của Phương Tri lo cô đợi một mình không an toàn, cùng cô đi ra chờ bọn họ, cố tây chây cười cười, nói: "Về làm gì, cùng nhau ăn một bữa cơm đi, hôm nay anh mời."
Bởi vì xe không đủ chỗ ngồi, bọn họ gọi thêm một chiếc taxi, đi đến một nhà hàng đặc sản thịt nướng khá ngon ở gần đó.
"Sao tớ lại không có một ông anh trai biết tặng di động cho tớ chứ? Tớ cảm giác tớ sắp biến thành quả chanh ời!" Mấy cô gái ồn ào trêu chọc, làm Phương Tri cực kì ngượng ngùng.
*quả chanh: chanh thì chua, mà từ chua trong tiếng Trung ý chỉ ghen tị, ghen
"Mấy cậu đừng loạn mà...." Phương Tri đỏ mặt, nhỏ giọng nói, "Anh... Không cần phải mua đồ đắt giá như này đâu... Hay là trả lại, mua cái khác..."
Phương Chấp lắc đầu nói: "Cứ dùng cái này đi, đây cũng là cái di động cuối cùng anh mua cho em."
Hai anh em nói chuyện trong chốc lát, lại thêm mấy cô gái đi cùng huyên náo, lúc này Phương Tri mới nhận quà, Cố Tây Châu yên lặng ăn, thỉnh thoảng nói chuyện với mấy cô nữ sinh đôi câu.
Ăn xong bữa tối, Cố Tây Châu lái xe từ Tây Ninh về đến nhà đã sắp 11 giờ.
Cố Tây Châu còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng cún con liên tục 'gâu gâu gâu' bên trong, hắn vừa mở cửa ra liền thấy bé cún sung sướng nghoe nguẩy đuôi, ý đồ muốn trốn ra ngoài, cũng may Cố Tây Châu nhanh tay lẹ mắt túm nó trở về.
"Chạy cái gì mà chạy, đi về cho ta!" Cố Tây Châu một tay kẹp cún, đóng cửa lại rồi mới thả nó xuống.
Cố Chi Chi cầm tờ giất, viết chữ: Cậu về rồi, tình hình thế nào?
Cố Tây Châu vào phòng, nói: "Cũng được, không uổng công, tìm được hung thủ rồi."
"Nạn nhận giết chính em trai ruột của mình để lừa tiền bảo hiểm..." Cố Tây Châu tóm tắt sơ lược kết quả điều tra nói cho hắn, "Tên đó thật đúng là chả ra gì."
Cố Tây Châu vừa nói xong liền trực tiếp nằm vật ra sofa, phun tào nói: "Sofa ở khách sạn không mềm như ở nhà, vẫn là cái này ngồi thoải mái, sofa này nhà cậu không tệ tí nào nha."
Cố Chi Chi không tỏ thái độ gì.
Bé cún ngồi bên chân Cố Tây Châu điên cuồng vẫy đuôi với hắn, dùng đầu nhẹ nhàng huých chân Cố Tây Châu.
"Gâu gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Cố Tây Châu nhướng mày, "Cẩu nhi tử, yên tĩnh tí đê, không tí nữa hàng xóm cách vách lại sang gõ cửa mắng vốn."
"Gâu gâu gâu!"
"Gâu gâu!"
Nhìn chó con, Cố Tây Châu suy tư vài giây, hỏi, "Con chó nhỏ này làm sao vậy?"
Cố Chi Chi cầm bút viết: Nó muốn ra ngoài.
Cố Tây Châu xách cún con lên, xoa xoa đầu nó, đem nó để lên sofa, vừa đi vừa nói: "Tôi mệt lắm, đi tắm đây."
Cố Tây Châu huỳnh huỵch chạy đi lấy quần áo ở nhà, vọt vào phòng tắm, cách một cánh cửa phòng tắm nghe ngóng trong chốc lát, cún con rất nhanh đã không sủa nữa.
Tắm rửa xong, Cố Tây Châu đi ra, thấy cún con đã cuộn tròn trong ổ nhỏ của mình ngủ chổng vó, trong bát còn thừa lại chút sữa bò.
Trên cửa phòng hắn dán một tờ giấy: Ngày mai nhớ dắt chó đi dạo.
Cố Tây Châu: "....."
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Cố Tây Châu đã đến cục cảnh sát, vừa đến liền gặp được pháp y Hướng Nguyên.
Hướng Nguyên vỗ đánh bốp một cái lên lưng Cố Tây Châu, "Xịn luôn, án này mà các cậu cũng điều tra ra! Xịn xò nha!"
"Cũng được, cũng là kiểu đó thôi." Cố Tây Châu không chút khách khí nói, "Mấy hôm nay không có án tử nào mới đi?"
"Yên tâm, không có." Hướng Nguyên xua xua tay, suy tư vài giây, nói, "Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi mời, lâu lắm rồi không uống rượu cùng cậu."
Cố Tây Châu nhướng mày: "Thôi, tan tầm xong mệt lắm, về nhà nghỉ ngơi tử tế không ổn à?"
"Cậu ở nhà một mình không buồn chán à?" Hướng Nguyên nhỏ giọng bĩu môi nói: "Không phải là cậu thoát FA rồi đấy chứ?"
Cố Tây Châu nghe vậy nhìn hắn một chút, nói: "Vậy.... Đến nhà tôi ăn, coi như là tiệc mừng công, khoảng thời gian này mọi người đều vất vả nhiều rồi."
"Ò, ăn ở nhà? Cậu không ngại phiền ư?" Hướng Nguyên hỏi.
"Thế có ăn không," Cố Tây Châu liếc nhìn hắn một cái, bĩu môi nhỏ giọng nói: "Nói nhiều."
"Ăn ăn ăn, tan tầm gặp."
Hướng Nguyên liên tục nói, vừa uống sữa đậu vừa đi về phía văn phòng pháp y của mình.
Sau khi tan tầm, Cố Tây Châu dừng xe ở bãi đổ xe của tiểu khu, vừa mới tan làm, mọi người đều mặc đồng phục, tay xách theo túi nguyên liệu nấu lẩu cùng với đồ ăn đóng hộp, cửa thang máy vừa định đóng lại thì họ nghe thấy tiếng gọi
"Đợi chút!"
Hướng Nguyên ấn giữ nút mở cửa, đợi gia đình bên ngoài, chủ hộ là một người đàn ông trẻ tuổi, thấy cảnh sát chen chúc đầy thang, trên mặt viết rõ hai chữ bối rối.
Chờ thang máy lên đến tầng 7, mấy người Cố Tây Châu cùng nhau đi vào nhà.
Hướng Nguyên kỳ quái nhìn về phía TV nhà Cố Tây Châu, nói: "Vchg, cậu ra ngoài không tắt TV à?"
Cố Tây Châu: ".......Quên mất."
Cố Chi Chi đang xem TV: ......
"Được rồi, nhanh lên nào, tôi đói mốc ra rồi!" Một người trong đó thúc giục.
Mấy người đàn ông bật bếp từ, đặt rượu lên bàn, vừa ăn vừa lấy đồ ra nhúng.
Cơm no rượu say xong, Cố Tây Châu tiễn mọi người xuống lầu, hắn gọi Phương Chấp lại, hạ giọng hỏi: "Thời gian của cậu còn lại bao nhiêu?"
Đợi một chút, có vẻ như Phương Chấp đang xem đồng hồ đếm ngược trong hư không, nhẹ giọng nói: "Còn 24 tiếng..."
Cố Tây Châu: "Được, biết rồi, vừa vặn mai là ngày nghỉ, không cần trực ban, sáng mai 10h tôi đón cậu sang chỗ Tư Dư bên kia."
"Được." Phương Chấp bởi vì uống một chút rượu, lúc này mặt mũi đỏ bừng, Cố Tây Châu dặn dò cậu hai tiếng rồi để cậu lên xe một nữ đồng nghiệp không uống rượu.
Cố Tây Châu đút tay túi quần, về đến nhà, bãi chiến trường trên bàn đều được thu dọn sạch sẽ, trong phòng bếp có tiếng nước chảy. Cố Tây Châu dựa lưng vào tường, trêu chọc nói: "Chi Chi, cậu quả thực là nàng tiên ốc, chén bát đều rửa sạch sẽ!"
Cố Chi Chi đang rửa chén không thèm để ý tới Cố Tây Châu, một lát sau lại viết một tờ giấy đưa đến trước mặt Cố Tây Châu: Cảm ơn.
Cố Tây Châu khinh thường nhìn lại, nói: "Cảm tạ cái gì? Mấy người đồng nghiệp của cậu phiền thật ý, một hai nhất định phải đến nhà ăn cơm!"
Cố Chi Chi: ...
"Chi Chi, không phải cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó chứ? Cậu nghĩ tôi sợ cậu ở nhà một mình buồn chán cô đơn, cố ý đưa mấy người bạn này của cậu về nhà cho cậu gặp?"
Cố Chi Chi: Ờ, vậy cậu dắt chó đi dạo đi.
Cố Tây Châu: "???" Từ từ, này không giống hắn tưởng tượng nha!!
Lúc này cửa đã bị mở ra, cún con to không đến hai bàn tay Cố Tây Châu bị nhét vào tay hắn, vị quỷ trong nhà kia hiển nhiên đã tống hắn ra khỏi cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]