Editor: Trà Đá.
Mục Tiểu Tuệ giật mình tỉnh ngủ, vội vàng lễ phép nói: “Giáo sư Tô tìm em có việc gì không ạ?” Cảm ơn trời đất, rốt cuộc thì cô cũng không xứng làm cán bộ môn rồi.
“Bốn giờ chiều nay là hết hạn xin học bổng, nếu em không tới điền đơn, thì tôi coi như em tự động rút lui.”
Gì?? Không phải là muốn giáng chức cô sao? Đại não Mục Tiểu Tuệ trong nháy mắt bị mắc kẹt, vội hỏi ngược lại: “Học bổng? Học bổng gì ạ?”
“Chúc mừng em, nhận được học bổng Tam Đẳng.”
Cô chau mày suy nghĩ chốc lát, cẩn thận thử dò xét: “Thầy đang đùa em hả?”
Giọng nói ở bên kia điện thoại chợt giảm xuống: “Đùa em, em nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức đi nói đùa em sao? Cho em năm phút, không tới thì tôi trình bản báo cáo lên đây.”
“Ôi chao, a, a, giáo sư Tô…………….”
Cô nhanh chóng ngồi dậy trên giường, rồi gọi điện thoại cho giáo sư Lưu Lệ: “Xin chào giáo sư Lưu, em là Mục Tiểu Tuệ, em muốn hỏi một chút là trường chúng ra có phát học bổng ạ?”
Lưu Lệ ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ừ, hình như là học bổng Tam Đẳng.” Rồi sau đó nói cho cô biết sau này không nên gọi điện thoại tới, “Bây giờ cô đang nghỉ phép, nếu có chuyện gì thì em cứ trực tiếp đi tìm giáo sư Tô là được rồi.”
Cô hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lưu Lệ, vui vẻ nói: “Dạ được!”
Mục Tiểu Tuệ cúp điện thoại xong hô lớn: “Nè, buổi tối mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-phai-giao-su-doc-mieng/647745/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.