Niệm tưởng viết trên tường. 
Tôi điên cuồng viết từng chữ, lên bốn bức tường xung quanh. 
Viết rất nghiêm túc, từng chữ từng nét, đều tỉ mỉ dụng tâm. 
Cơm do Kinh Thế đích thân đưa tới đã lạnh rồi, đang đặt trên bàn. 
Không thấy đói bụng, tôi đã viết suốt một ngày một đêm, bốn bức tường đã có ba mặt được bao phủ bởi niệm tưởng của tôi. 
Niệm tưởng đầy tường, Xuất Vân đầy tường. 
Xuất Vân, một cái tên thật dễ nghe. 
Đây không phải là tên của tôi, tên của tôi, là Cẩm Huy. 
Điền Cẩm Huy. 
Cuộc sống bị cầm tù như vậy tôi đã trải qua nửa năm nay rồi. Tất cả căn nguyên, bất quá là bởi một câu nói sai lầm. 
Khi ấy tôi tiêu sái tự tin, cự tuyệt lọt vào mắt xanh của một mỹ nhân. 
Tôi nói: “Tôi sẽ không yêu bất cứ người nào. Điền Cẩm Huy, mang theo tình yêu của Tào Xuất Vân, đi khắp thiên nhai, tự do tự tại.” 
Có lẽ cái sai không phải là lời nói của tôi, mà bởi vẻ kiêu ngạo và thỏa mãn mà tôi đã thể hiện ra khi đó. 
Một khoảnh khắc kia, trong mắt cô ta toát ra đố kỵ và tan nát cõi lòng mà tôi không thể lý giải. 
Lúc đó tôi còn chưa biết cô ta mang họ Phương, một chút cũng không hay biết. 
Người Phương gia đại danh hiển hách. 
Nếu tôi biết, có lẽ tôi sẽ thu liễm một chút. Bởi vì tôi biết, rất nhiều kẻ có tiền, luôn không thể chấp nhận chuyện kẻ khác có được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-tai-bien-caribe/2791060/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.