Bà Lý Mĩ Cầm được đưa vào phòng cấp cứu. Kết quả chẩn đoán của bác sĩ có thể coi là khả quan, vết thương sau gáy bà chưa tới mức ảnh hưởng đến xương sọ nhưng bệnh nhân thể trạng yếu và bị chấn động mạnh, cộng thêm tình trạng thiếu máu mức độ nhẹ nên bị choáng. Các hạng mục kiểm tra sau khi truyền máu đều đã ổn định, bệnh nhân cũng tỉnh táo rồi nhưng tạm thời chưa loại trừ khả năng bị chấn động não, bác sĩ đề nghị nằm viện theo dõi thêm.
Quý Hiểu Âu tranh thủ đi xuống tầng một đặt cọc tiền viện phí. Cô vội rời khỏi nhà nên không mang nhiều tiền mặt, đành dùng thẻ tín dụng. Bây giờ đã là 2h sáng, khu vực cấp cứu vẫn tấp nập người ra vào, thang máy kín chỗ, Quý Hiểu Âu quyết định không đi thang máy mà men theo cầu thang bộ đi từ tầng hầm lên đại sảnh.
Ghế đợi bên ngoài khu vực cấp cứu cũng không còn chỗ trống, Quý Hiểu Âu đi một vòng không tìm được chỗ ngồi đành đi tới cửa sổ cuối hành lang, nơi đó có hộp sắt để đồ chữa cháy có thể tạm thời trưng dụng làm ghế ngồi một lúc.
Cô dõi theo đám đông qua lại không rời mắt, bỗng dưng trông thấy một bóng hình quen thuộc lướt qua. Cô quay sang thì nhận ra đó là một chiếc áo khoác ngắn da thú màu kaki, phủ lên đầu, che mất gương mặt người kia. Cặp chân dài duỗi thẳng đuột, trở thành thứ vướng víu nhất giữa lối đi chật hẹp. Thỉnh thoảng lại có người vấp phải cặp chân đó.
Đã có lần cô trông thấy chiếc áo khoác này rồi, nó được may theo kiểu quân đội Xô Viết, có đai lưng và cầu vai, là kiểu áo rất kén người mặc nhưng đàn ông dáng đẹp mặc vào lại vô cùng quyến rũ, chẳng hạn như Nghiêm Cẩn, đồ anh mặc rất tôn dáng, vai ra vai, eo ra eo, hết sức gợi cảm. Cô khẽ nhấc một vạt áo lên, quả nhiên bên dưới áo khoác là khuôn mặt rất đỗi quen thuộc.
Chẳng biết Nghiêm Cẩn làm thế nào lại khiến cảnh sát tin anh là người trong sạch và thả đi. Lúc này đây anh nghiêng đầu ngủ say, chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào bởi âm thanh ồn ào xung quanh.
Quý Hiểu Âu cứ lặng yên nhìn anh say đắm như thế. Hơn một tháng ở nhà dưỡng thương, anh gầy đi, da dẻ cũng trắng hơn nhiều, chuyển từ màu socola đen thành socola sữa, còn hai bên tóc mai và chỏm râu dưới cằm được cạo sạch sẽ, lộ ra màu xanh nhàn nhạt. Nhưng màu xanh nhạt đó lại khiến khuôn mặt anh nhuốm màu buồn bã, tiều tụy.
Quý Hiểu Âu buông tay khỏi chiếc áo khoác, để nó tiếp tục làm nhiệm vụ che kín gương mặt Nghiêm Cẩn. Cô không thể nhìn anh thêm nữa, càng nhìn, con thú đang bắt đầu rục rịch trong lòng cô càng nhanh chóng hiện nguyên hình rồi cứ thế lớn dần, không còn nghe theo sự chỉ huy của não bộ nữa.
Nghiêm Cẩn ngủ không được ngon giấc, dường như cứ nằm mộng mãi trong cơn mông lung nhưng cảnh trong mơ lại không rõ ràng chút nào, mơ mà chẳng phải là mơ. Khi anh hoàn toàn tỉnh lại cũng đã là sáu rưỡi sáng. Khu vực cấp cứu ồn ào suốt đêm bây giờ đã yên ả hơn nhiều. Vừa mở mắt, người anh nhìn thấy đầu tiên chính là Quý Hiểu Âu, cô nằm nghiêng trên hàng ghế đối diện, cả khuôn mặt núp gọn trong khuỷu tay dường như đang ngủ. Hành lang lộng gió, lại đang là sáng sớm, là lúc thời điểm nhiệt độ ngoài trời khá thấp, trên người cô chỉ mặc áo len lông cừu, người cuộn lại cong như con tôm trong một giấc ngủ không mấy thoải mái, nhưng có vẻ vẫn không đỡ lạnh.
Nghiêm Cẩn cúi xuống, bất thình lình nhận ra chiếc áo khoác trắng của cô lại đang được khoác trên người mình. Anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, nhẹ như không từ cổ áo, dường như là hương chanh, mùi hương đó thật lạ, lạ đến mức anh có thể tiếp tục nhắm mắt, kéo dài sự ấm áp và say đắm trong cơn mơ khi nãy, ở một bầu không khí mang tính giả thuyết.
Dường như Quý Hiểu Âu phát ra một âm thanh rất khẽ nào đó nhưng khi ngước mắt lên, anh lại thấy cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, không hề động đậy. Anh bước tới, ngồi xuống đánh giá cô thật kỹ càng. Chiếc mũi, đôi mắt và cặp lông mày đều giấu trong tay áo, chỉ để lộ cặp môi căng đầy mượt mà. Mái tóc nâu đậm để xõa, bóng mượt dưới ánh đèn, tỏa ra hơi thở hấp dẫn vô ngần.
Nghiêm Cẩn muốn tận tay kiểm tra ngọn nguồn của sự hấp dẫn đó nhưng tay anh vừa chạm vào tóc cô, Quý Hiểu Âu đã choàng tỉnh giấc, ánh mắt chưa hết ngơ ngác mở to hết cỡ vì giật mình, như chú nai con bị ép đến cùng đường.
Cô cảnh giác trừng mắt với anh: “Làm gì vậy?”
Nghiêm Cẩn nói: “À, có con bọ, định bắt cho em.” Đôi mắt cô trợn tròn với anh, khiến Nghiêm Cẩn không hiểu sao lại có cảm giác da đầu như tê dại, đành lảng sang chuyện khác: “Sao em lại ngủ ở đây? Đáng lẽ phải về nhà rồi chứ?”
Không ngờ chính câu hỏi này lại khơi lên cả hận mới lẫn thù cũ trong lòng Quý Hiểu Âu: “Anh còn mặt mũi hỏi tôi? Ngủ như heo, gọi thế nào cũng không dậy. Nếu không nghĩ anh vẫn còn bệnh trong người, tôi đã mặc kệ anh sống chết, bỏ về nhà lâu rồi!” rồi đổi giọng, cô nói tiếp: “Dạo này tôi gặp vận xui gì không biết? Nửa đêm còn phải lên xe cấp cứu tới bệnh viện!”
Nghiêm Cẩn gãi mũi không đáp lời, chỉ mỉm cười. Anh nhận ra sự mạnh miệng của Quý Hiểu Âu, và cả sự quan tâm cũng như tình cảm dịu dàng đằng sau dáng vẻ giận dỗi đó. Anh bằng lòng tin rằng đây là cách biểu đạt tình cảm đặc biệt của con gái Bắc Kinh, anh cam lòng đảm nhận nhiệm vụ của người chủ động dập lửa thời chiến.
Mũi tên Quý Hiểu Âu bắn ra đụng phải tấm khiên nơi Nghiêm Cẩn khiến cô cảm thấy mất hứng vô cùng liền quay người đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra đã súc miệng, rửa mặt, tóc buộc gọn gàng thành đuôi ngựa, tinh thần tỉnh táo, tâm trạng cũng khá hơn nhiều. Dấu hiệu chứng minh tâm trạng của Quý Hiểu Âu tốt lên là cô đã bắt đầu tò mò, vỗ nhẹ chiếc ghế bên cạnh, cô nói với Nghiêm Cẩn: “Anh ngồi xuống đây, tôi hỏi cái này.”
Nghiêm Cẩn vừa ngồi xuống, Quý Hiểu Âu liền hỏi: “Anh học mở khóa ở đâu vậy? Đừng nói anh chính là vua trộm trong truyền thuyết nhé?”
Lần này Nghiêm Cẩn có vẻ rất không vui: “Gì thế? Cảnh sát đã hỏi rồi, giờ đến lượt em! Anh tự học, tự học mà thôi!”
Quý Hiểu Âu nghiêm mặt: “Ý anh là cảnh sát hỏi được, còn tôi thì không?”
Nghiêm Cẩn đành giơ tay xin hàng: “Được rồi, được rồi, em hỏi cũng được, dĩ nhiên là em hỏi cũng được. Anh học hồi đi bộ đội, được chưa?”
“Tôi không tin! Quân đội dạy anh mở khóa làm gì? Dạy các anh cạy khóa cạy cửa nhà người ta hay sao?” Quý Hiểu Âu không phải người dễ bị lừa.
Nghiêm Cẩn cười phá lên, thuận tay ôm vai cô: “Em gái, từ giờ phải đi theo anh mà học hỏi, tầm nhìn sẽ không còn hạn hẹp như vậy nữa. Học mở khóa thì nhất định sẽ đi cạy cửa cạy khóa nhà người ta hay sao?”
Quý Hiểu Âu không đáp, cô nheo mắt nhìn theo cánh tay phải vừa đi quá giới hạn của anh. Nghiêm Cẩn vờ không biết gì bởi anh đang cảm nhận cơ thể dưới bàn tay của mình, mềm mại mịn màng, chẳng hề có ý phản đối, thế là anh quyết định tranh thủ thời cơ nắm chặt bàn tay cô.
Tay cô rất mềm, nắm trong tay mềm như nước. Nghiêm Cẩn quay sang nhìn phản ứng của Quý Hiểu Âu thì thấy mắt cô hơi cúp xuống, hàng mi chớp nhẹ, khuôn mặt thoáng đỏ. Nghiêm Cẩn hơi thất thần, anh không ngờ người ăn to nói lớn như Quý Hiểu Âu lại đỏ mặt thẹn thùng với anh. Không gian ngoài cửa sổ ngày một sáng hơn, khiến anh càng nhìn rõ cô hơn. Trước đây, đối tượng vui chơi qua đường của anh đều là các cô gái trẻ tuổi đôi mươi, da dẻ láng mịn, non mềm như có thể bấm ra nước, Thẩm Khai Nhan được coi là một trong những nhan sắc nổi bật nhất. Vậy mà giờ đây khi nhìn ngắm Quý Hiểu Âu thế này, anh lại cảm thấy dường như Thẩm Khai Nhan chỉ còn là một hình bóng đen trắng mà thôi. Không phải họ không đẹp, chỉ là so với Quý Hiểu Âu lúc này, họ đều thiếu mất một thứ gì đó. Nghiêm Cẩn suy nghĩ rất lâu mới tìm được một từ có thể dùng để mô tả thứ này, tạm thời gọi là “sự sâu sắc” vậy. Anh bắt đầu khua môi múa mép.
“Nói thật nhé, em là người con gái sâu sắc nhất anh từng gặp đấy!”
Quý Hiểu Âu lại có vẻ rất không vui khi nghe thấy hai chữ “sâu sắc” này: “Anh lừa ai hả? Đừng tưởng tôi không biết gì, đàn ông các anh chỉ khi chẳng còn gì để khen mới nói một người con gái sâu sắc!”
Nghiêm Cẩn không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, nhưng anh là người rất biết tiếp thu liền sửa lời: “Anh không như người khác đâu. Sự sâu sắc mà anh nói là chỉ những cái bên trong quần áo, à không, bên trong đồ lót cơ!”
Chưa dứt lời, Quý Hiểu Âu đã vung tay lên cao, nhưng lần này Nghiêm Cẩn nhanh nhẹn túm được cổ tay cô: “Quý Hiểu Âu, cảnh cáo em, trước đây anh nhường em, từ giờ trở đi em mà động thủ, anh sẽ không khách sáo nữa đâu. Đánh đau em đừng có khóc đấy!”
Nghiêm Cẩn tất nhiên sẽ không để cô đạt được mục đích, hai người như đang múa võ, cứ đưa qua đẩy lại hồi lâu. Bỗng nhiên Nghiêm Cẩn ngước lên, anh thấy rõ Trạm Vũ đang đứng ở nơi cách đó không xa, hai tay bỏ trong túi quần, nhìn họ từ trên cao xuống bằng ánh mắt rất đỗi u ám.
Sáng sớm Trạm Vũ mở điện thoại, đọc được tin nhắn của Quý Hiểu Âu mới tức tốc chạy tới đây. Nhưng về lý do tại sao lại tắt máy suốt đêm qua, cậu lại không đưa ra một lời giải thích nào.
Vừa thấy Trạm Vũ, Quý Hiểu Âu như phải bỏng, muốn lùi xa vài bước, kéo giãn khoảng cách với Nghiêm Cẩn như phản xạ tự nhiên. Nhưng cô vừa cử động đã bị Nghiêm Cẩn níu lại, thế rồi anh bình thản cất lời nói với Trạm Vũ: “Cậu đến rồi hả? Im hơi lặng tiếng ghê.”
Trạm Vũ rời tầm mắt từ mặt Nghiêm Cẩn xuống nơi đôi tay hai người đang nắm chặt, cậu nhìn một lát rồi cũng nhanh chóng chuyển sang nơi khác, dửng dưng gật đầu.
Quý Hiểu Âu nói: “Mẹ cậu cơ bản đã không sao rồi. Lát nữa khoảng 8h họp giao ban xong, bác sĩ sẽ nói rõ tình trạng của bệnh nhân cho người nhà biết nên cậu tạm thời đừng đi đâu nhé.”
Như đứng trước một người lạ, Trạm Vũ chẳng buồn nhìn cô lấy một lần, lập tức quay người bỏ đi.
Quý Hiểu Âu không để bụng thái độ này của cậu, nhưng Nghiêm Cẩn lại nóng mắt, anh quát lên: “Ôn con, mày đứng lại đó!”
Thấy Nghiêm Cẩn gầm gừ, Quý Hiểu Âu chỉ sợ cả hai nói chuyện không thông lại vung nắm đấm, liền vội cản lại: “Anh im đi, đừng gây chuyện nữa!”
Nghiêm Cẩn tức lắm: “Anh đã bảo em rồi, thằng ôn này là loại vong ân bội nghĩa, nịnh nọt thế nào cũng không được. Em chạy đôn chạy đáo cả đêm, chẳng mong nó nói câu cảm ơn, nhưng thái độ như thế là sao?”
Sợ anh nói vậy chọc giận Trạm Vũ, Quý Hiểu Âu vội trấn an: “Trạm Vũ, cậu đừng nghe anh ấy nói lung tung.”
Cuối cùng Trạm Vũ cũng chịu nhìn cô, cậu lạnh nhạt nói: “Con người chị sao lại không biết thân biết phận thế nhỉ? Có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Tôi thật chẳng muốn gặp lại chị chút nào!”
Không gian bỗng dưng im phăng phắc. Quý Hiểu Âu nhận ra hai tay mình đang nắm chặt lấy nhau, ngón tay bị cô véo rất đau. Cô khó nhọc buông lỏng bàn tay, nhìn cậu mà nở nụ cười rất đỗi gượng gạo: “Không ngờ lại khiến cậu hiểu lầm đến mức này, xin lỗi!”
Nghiêm Cẩn không kiềm chế được nữa, anh xắn tay áo sấn sổ đi tới trước mặt Trạm Vũ: “Mày nói gì? Thằng chó, mày có phải là người không? Tối qua nếu chị mày không đến kịp, không biết mẹ mày đã gặp chuyện gì nữa!”
Trạm Vũ lại nhìn anh với thái độ rất bình thản: “Em xin lỗi anh!”
“Chà, mày cũng biết nói câu xin lỗi cơ đấy, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi!”
“Em biết anh giận em. Em hiểu mà!”
“Mày hiểu gì chứ! Nếu hiểu thì mày đã chẳng lên mặt với chị mày như thế!”
“Anh à, em hiểu thật mà, bây giờ ai cũng nói em cắm sừng anh, nhưng anh chưa bao giờ lên tiếng gì hết. Bọn Lưu Vĩ không dám đụng tới em, vì anh từng nói em là người của anh. Em nợ anh ân tình này, sau này nếu có cơ hội em nhất định sẽ đền đáp. Nếu bây giờ anh muốn đánh em thì cứ đánh đi, đánh mạnh một chút em mới dễ chịu!”
Nghiêm Cẩn là người ưa dịu dàng, câu nói của Trạm Vũ khiến anh ngơ ngác, hơn nữa, anh vốn cũng chỉ mạnh miệng mà thôi. Lưng anh còn quấn băng cố định xương, làm sao đánh được ai? Song, anh cũng chẳng biết nên nói gì lúc này nữa. Anh chỉ biết giậm chân, kéo tay Quý Hiểu Âu nói: “Đi thôi.”
Quý Hiểu Âu vẫn ngơ ngác nhìn Trạm Vũ, nét mặt cô đượm buồn, cứ như ba hồn bảy vía đã bị câu nói khi nãy của Trạm Vũ đánh cho tan tác. Bị Nghiêm Cẩn kéo đi, Quý Hiểu Âu không chút phản kháng, thất thểu đi theo anh ra khỏi bệnh viện. Đến khi ngồi vào taxi rồi, cô vẫn thẫn thờ như vậy.
Nghiêm Cẩn biết Quý Hiểu Âu đang tổn thương sâu sắc bởi những câu nói không đâu vào đâu của Trạm Vũ. Nhưng đó cũng là những gì anh muốn thấy. Quan hệ của Quý Hiểu Âu và Trạm Vũ, dù trước đây có là chị em thật hay chị em giả thì chí ít giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng dáng vẻ buồn bã thất thểu của Quý Hiểu Âu lại khiến anh nhói đau. Áp chế chút mừng thầm trong lòng, Nghiêm Cẩn an ủi: “Thằng nhóc ấy tẩu hỏa nhập ma rồi. Từ giờ đừng quan tâm nữa, mặc nó sống chết.”
Quý Hiểu Âu ngả đầu lên cửa xe, không đáp lời.
Nghiêm Cẩn nói tiếp: “Bây giờ Trạm Vũ đang tuột dốc không phanh, nó quyết buông thả bản thân rồi, hết thuốc chữa, em hà tất phải quan tâm loại người đó làm gì?”
Quý Hiểu Âu vừa nhắm mắt, một giọt nước lập tức tràn ra khỏi khóe mi. Cô nói: “Không ngờ nó lại hận tôi như vậy!”
Nghiêm Cẩn nói: “Thế chẳng tốt hay sao? Đúng lúc em có thể tránh xa nó, từ giờ đừng quan tâm đến gia đình nó nữa.”
Quý Hiểu Âu quay sang nhìn anh thật lâu rồi bất ngờ nói với tài xế: “Bác tài, phiền anh quay lại, quay lại bệnh viện vừa nãy.”
Nghiêm Cẩn vội hỏi: “Em định làm gì?”
“Hôm qua bác sĩ nói mẹ Trạm Vũ bị ngã, ảnh hưởng rất nhiều đến xương đùi. Khớp xương và sụn xương đùi của bà ấy đã gãy cả rồi, bác sĩ đề nghị nhanh chóng phẫu thuật. Lát nữa bác sĩ tới thăm phòng có lẽ sẽ nói tới chuyện này, Trạm Vũ chẳng biết gì, sao nó có thể quyết định được chứ?”
Nghiêm Cẩn chậc lưỡi, thực sự không dám tin vào những gì cô nói: “Thằng đó nói năng khó nghe như vậy mà em còn cố chấp, nhiệt tình thái quá để làm gì chứ? Em không có lòng tự trọng hả?”
Anh nói thực sự khó nghe, Quý Hiểu Âu thấy chói tai vô cùng, liền trừng mắt với Nghiêm Cẩn: “Tôi không có lòng tự trọng đấy, thì sao? Liên quan gì đến anh? Bác tài, dừng lại đi, tôi muốn xuống xe!”
Nghiêm Cẩn giận quá cũng chẳng quản nữa, liền nói với tài xế: “Dừng lại! Để cô ấy xuống xe!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]