Mấy tuần trở lại đây Nghiêm Cẩn sống khá dễ chịu, mặc dù phổi bị tổn thương do viêm phổi cấp phải điều dưỡng dài ngày nhưng về cơ bản bệnh đã khỏi hẳn, đã có thể trở về trại giam. Thế nhưng phía trại giam sau khi để xảy ra sự cố thì không khỏi lo lắng, hơn nữa cảnh sát Bắc Kinh còn nhiều lần nhấn mạnh phải đảm bảo an toàn cho nghi phạm trước khi mở phiên tòa, nên họ không dám để anh ở phòng giam một mình nữa, trong khi phòng chung đông người phức tạp, ăn ở chung càng dễ gặp chuyện không may, cân nhắc cẩn thận, cuối cùng họ cho rằng cứ tạm thời để anh lại bệnh viện là an toàn nhất. Và thế là Nghiêm Cẩn chuyển nơi ở từ bệnh viện thành phố về bệnh viện trong trại giam, vẫn được hưởng thụ chế độ ở phòng bệnh đơn.
Đồ ăn từ bếp bệnh viện tuy ít dầu ít muối nhưng nếu so với thức ăn trong trại giam thì đã là cao lương mỹ vị rồi, vả lại Nghiêm Cẩn là người dễ thích ứng, hồi thanh niên còn thản nhiên ăn được cả chuột đồng và rắn sống, mặc dù về sau được ăn sung mặc sướng đến kén chọn thì bây giờ, trong một hoàn cảnh không thể đòi hỏi thêm, anh vẫn có thể cố gắng vượt qua. Mỗi ngày ngoài ba bữa cơm nhạt nhẽo, thời gian còn lại một là đọc báo, hai là tập thể dục. Khi luật sư Chu Trọng Văn được dẫn vào phòng bệnh, anh đang cởi trần chống tay trên nền nhà hít đất, vị cảnh sát sớm đã thân quen ngồi thu lu bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-phut-dau-cuoi-cung-lia-xa/2530973/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.