Ba mẹ Quý Hiểu Âu hơn 1h sáng mới nhận được thông báo của cảnh sát. Hai người loạng choạng chạy tới bệnh viện, được cảnh sát dẫn vào nhà xác ngay bên cạnh phòng phẫu thuật.
Quý Hiểu Âu nằm im trên giường phẫu thuật, toàn thân cô được phủ một tấm khăn trắng, sạch sẽ, bình yên và thanh thản, như đang chìm trong mộng đẹp.
Triệu Á Mẫn đứng bên giường mổ, khe khẽ gọi: “Con gái ơi.”
Giọng bà run rẩy cất lên se sẽ, ẩn chứa nỗi đau, sợ hãi và tuyệt vọng. Bà đưa tay chạm lên hai má con gái, làn da dưới tay bà lạnh lẽo, không còn là đứa con gái ấm áp mềm mại của bà nữa. Mấy chục hôm trước, hai mẹ con chỉ to tiếng một trận như mọi lần, không ngờ khi gặp lại đã là âm dương cách biệt. Con gái không còn nữa, những tháng ngày già nua của bà cũng trở thành hư ảo.
“Mẹ nói vậy với con cũng chỉ vì giận quá, nhưng thật tình mẹ chưa bao giờ giận con cả…” Bà lắc lư cơ thể đã lạnh của con gái, “Hiểu Âu, con đừng như vậy, con về với mẹ, chúng ta cùng về nhà… Con gái, con gái ơi, mẹ xin lỗi…”
Giữa bóng đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ có một làn khói trắng khó thấy ở đô thị bay lên, đó là hồn vía Quý Hiểu Âu rời khỏi thể xác, không thể níu kéo, cũng chẳng thể giữ lại.
Ông Quý Hiểu Lâm cố đỡ lấy người vợ đang đau lòng quá độ của mình, mặc dù tầm mắt ông cũng đã nhòe đi vì nước mắt, khuôn mặt cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-phut-dau-cuoi-cung-lia-xa/2530954/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.