Trên đường trở về lớp tự học, Tôn Gia Ngộ hỏi câu cuối cùng: “Trình Duệ Mẫn, sao cậu không thích chơi với mọi người? Như trước khi đến giờ tự học, mọi người thường rủ nhau đi chơi game, vui lắm đấy. Sao cậu cứ vùi đầu trong lớp đọc sách mãi làm gì?”
Trình Duệ Mẫn cúi mặt đá hòn sỏi dưới chân, ngập ngừng một lúc mới đáp: “Có lẽ từ nhỏ tôi đã không có bạn bè chơi cùng nên không quen hòa vào đám đông, chỉ thích ở nhà một mình đọc sách thôi. Nhưng một ngày tôi chợt nhận ra càng đọc nhiều sách thì khoảng cách với mọi người lại càng xa xôi, chuyện họ nói tôi không quan tâm, họ cũng không hiểu được những thứ tôi thích, tôi cảm giác như bản thân rơi vào một hố đen, không thể bò lên được nữa…”
Tôn Gia Ngộ đứng lại, cắn lên môi dưới tạo thành một vệt vết răng, dường như bản thân cậu đã ra một quyết định nào đó.
“Trình Duệ Mẫn, tớ làm bạn cậu được không?” Cậu vừa cười vừa nói.
Trình Duệ Mẫn có vẻ bị giật mình, ngước lên nhìn Tôn Gia Ngộ với ánh mắt ngạc nhiên, đúng kiểu mắt chữ O miệng chữ A.
Đến cả Tôn Gia Ngộ cũng giật mình với ánh mắt đó của Trình Duệ Mẫn, cậu không ngờ một câu nói rất đỗi bình thường của mình lại khiến đối phương phản ứng dữ dội như vậy. Ngập ngừng một lát, cậu nói: “Cậu cứ suy nghĩ đi, dù sao tớ vẫn ở đây.”
Mặc dù Tôn Gia Ngộ đã chủ động kết bạn nhưng Trình Duệ Mẫn vẫn lủi thủi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-phut-dau-cuoi-cung-lia-xa/2530942/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.