Đăng xong chương kết của câu chuyện tôi viết về mình và Vũ lên diễn đàn, tôi xoa xoa hai tay vào nhau tự mình ăn mừng chiến thắng. Sau đó, tôi lượn lờ sang mục cá độ bóng đá và lô đề rồi trở về mục thảo luận của bộ truyện mình đang viết. Tôi thấy có ai đó vào ca thán, kết thúc buồn quá. Có người nói từ đầu đoán được kết thúc, mối tình như vậy sao có được kết thúc tốt đẹp. Còn có người nói giết chết nữ chính đi cho vui vẻ cả làng…
Tôi vui vẻ nhìn mấy dòng comment, đưa tay vỗ vỗ mặt cảm nhận cảm giác thành tựu. Bất ngờ có tiếng nói làm tôi giật mình:
- Nga, em tàn nhẫn thật đó!
Tàn nhẫn, cái gì tàn nhẫn? Tôi ngước mắt nhìn người đang ngồi đối diện với tôi. Vũ đang nhìn chầm chầm vào màn hình máy tính, đôi mày nhíu chặt lại, mặt hầm hầm. Khi nãy tôi có nhìn qua, anh đang tập trung viết game còn bảo tôi cầm giúp anh acc Vô Tình. Tôi nghĩ không ra vì sao anh bỗng dưng nói tôi tàn nhẫn, nhìn trên nhìn dưới cũng không tìm thấy nguyên do… Tôi bò đến ngồi cạnh anh, vừa nhìn vào màn hình tôi liền chết lặng, tôi đã biết lý do rồi.
Trên màn hình của anh hiện giờ là giao diện diễn đàn Bạch Ngọc Sách, đang mở đúng trang truyện võng du: "Gặp Nhau Là Duyên Phận" mà tôi đang viết, à không, tôi vừa đăng chương kết. Tên tác giả: Dã Thảo Hoang Sơn xanh ngắt đập vào mắt, khiến tôi không biết phải nói gì.
Bên dưới màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-la-duyen-phan/3229745/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.