Chuyện trò linh tinh. Tôi và anh dùng tốc độ của rùa, bò từ từ lên núi. Đường lên nhà tôi tuy là đường núi, nhưng những bậc thang đá không liên tục nên qua mỗi đoạn đường chúng tôi tìm khối đá to ngồi nghỉ một lúc mới tiếp tục đi. Kết quả là, tốc độ chúng tôi vốn chậm giờ càng chậm thêm.
“Em đâu nào hay khi ánh sáng về với em. Khi em nhận ra bóng tối nay đã không còn...”
Chuông điện thoại của tôi lại reo!
- Alo, con nghe mẹ yêu ơi!
“Nãy giờ hơn hai mươi phút rồi, con đang ở đâu?”
Tôi liếc mắt nhìn anh, rồi cười nói:
- Con đang trên đường đi lên, khoảng ba mươi phút nữa con sẽ tới nhà.
“Cái gì? Mày đâu phải rùa! Nhanh lên cơm nguội hết rồi!”
- Dạ, mẹ có đói thì ăn trước đi, con về sẽ ăn sau!
Tôi chân phương trả lời, mẹ tôi ậm ừ rồi tắt máy. Năm phút sau đó đầu đường xuất hiện một người. Không rõ mẹ tôi tưởng tôi nói dóc hay không tin tôi về mà đích thân đi xuống để nhìn. Tôi nói nhỏ với anh:
- Mẹ em đó!
Sau đó tôi cười cười hỏi:
- Mẹ ăn cơm chưa mà xuống đón con vậy?
- Chưa, mẹ còn để trên bàn, đợi hai đứa về rồi ăn luôn!
- Mẹ, đây là Thái Vũ, con có nói với mẹ rồi đó. Đây là mẹ em!
Vũ gật đầu chào mẹ tôi:
- Con chào bác!
- Ừm.
Tôi thấy mẹ tôi nhìn anh dò xét, đây là lần chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-la-duyen-phan/3229735/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.